Chương 250: Truy binh (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,611 lượt đọc

Chương 250: Truy binh (2)

Ba người này có thể thăng cấp lên học đồ cấp ba, không phải tư chất không tệ thì chính là kiểu học đồ đã bị học viện khai trừ hoặc là đã tốt nghiệp.

“Mễ Lặc, đi ra đi! Chúng ta biết ông ở trong xe ngựa!”

Ba người đứng thành hình tam giác vây quanh xe ngựa, một người đàn ông có mái tóc màu bạc cười đầy đắc ý.

Ầm!

Trả lời hắn, là một hỏa cầu đỏ chót.

Đùng! Trong nháy mắt khi người đàn ông trung niên né hỏa cầu, cửa sổ xe ngựa đột nhiên vỡ vụn, một bóng đen dưới eo bao bọc một thân thể nho nhỏ, nhanh chóng chui qua khe hở màngười đàn ông trung niên lộ ra.

“Muốn chạy?” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, nhanh chóng ngâm xướng mấy âm tiết, một phép thuật giảm tốc độ trực tiếp bắn ra.

Một vòng hào quang màu xanh sẫm sáng lên trên người bóng đen, tốc độ bóng đen giảm mạnh.

“Xèo!” Người cuối cùng cầm cung tên sang mắt lên, trực tiếp bắn ra một mũi tên màu đỏ.

Phốc! Mũi tên bắn xuyên ngực trái bóng đen, mang theo một chút máu tươi, bóng đen rên lên một tiếng, ngã trên mặt đất, lộ ra một khuôn mặt lão đầu râu bạc.

“Chạy đi! Lão chạy tiếp đi!”

Người đàn ông trước đó bị hỏa cầu khiến cho có chút chật vật trở về, nhìn thấy ông lão ngã trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, rút ra một thanh loan đao, hung hang chém xuống chân trái ông lão tên Mễ Lặc kia!

Răng rắc! Chân trái của ông lão bị hắn trực tiếp chém xuống.

“A!” Bé gái bị máu tươi bắn trúng, trực tiếp ngất đi.

“Một cô bé xinh đẹp, trực tiếp giết thì quá đáng tiếc!” Người đàn ông cầm cung tên liếm môi một cái, lộ ra một nụ cười dâm đãng, “Không bằng trước tiên cho ta chơi một trận!”

“Tùy mày, thời gian của chúng ta còn rất nhiều!”

Có thể thấy ba học đồ này rõ ràng không để ý đến ông lão Mễ Lặc, cực kỳ thả lỏng, lòng canh giác cũng rất thấp.

Thực tế cũng đúng là như thế, Mễ Lặc chỉ là học đồ cấp 2, mà bé gái còn chẳng phải là học đồ, loại đội hình này, chỉ cần phái một học đồ cấp ba tới đây là có thể đuổi tận giết tuyệt.

Sở dĩ một lần phái ra ba tên, cũng chỉ là vì càng thêm bảo đảm mà thôi.

Đúng lúc người đàn ông cầm cung tên cười dâm đãng tiến lên, một giọng nói lười biếng vang lên:

“Ta nói này, các người hình như đã bỏ quên ta rồi!”

Lôi Lâm ném bình rượu một cái, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

“Mày. . . Mày lại không chạy?” Một nam học đồ khác hơi kinh ngạc, người bình thường sau khi nhìn thấy chuyện giết người thì phản ứng đầu tiên không phải bỏ chạy đi sao? Chớ nói chi tới việc gặp phải phù thủy.

“Vừa vặn, vẫn luôn đuổi theo ông lão này, ta cũng muốn buông lỏng một chút, hắn giao cho ta đi!”

Một nữ học đồ duy nhất nhìn Lôi Lâm anh tuấn, hai mắt tỏa ánh sáng. Đôi môi thoa son đỏ chót đóng mở, giống như muốn trực tiếp nuốt tươi Lôi Lâm vậy.

Sau khi Lôi Lâm thăng cấp lên thuật sĩ thì mị lực tăng mạnh, dọc theo đường đi cũng đã thấy rất nhiều nữ sinh nhìn trộm, nhưng đối với sự dây dưa của loại bác gái cấp bậc này thì lại có cảm giác buồn nôn.

“Xin lỗi, ta không có hứng thú với bác gái!”

Lôi Lâm rất “Chân thành” nói tiếp, trực tiếp khiến nữ học đồ tức giận đến mức sắc mặt đỏ chót.

“Tiểu tử! Tao sẽ để mày cảm nhận được nỗi đau khổ khó chịu nhất trên thế giới này, sau một tiếng, nếu như mày vẫn không giống con chó nằm trên mặt đất cầu tao, tao sẽ khâm phục mày!”

Nữ học đồ nhìn Lôi Lâm, hiện tại ả thật sự muốn cắn thịt uống máu của hắn.

“Không cần, hiện tại bà không quỳ trên mặt đất giống con chó cầu ta, ta khâm phục bà!”

Đáy mắt Lôi Lâm lóe lên ánh sáng lạnh, giải trừ nghĩ hình thuật che lấp, một luồng trường lực khổng lồ, trực tiếp quanh quẩn quanh xe ngựa.

“Chính. . . Phù thủy chính thức!” Người đàn ông có vẻ là đầu lĩnh kia trực tiếp trừng lớn hai mắt, co quắp ngã trên mặt đất.

“Đại. . . Đại nhân! Mong ngài tha thứ vì chúng ta vô ý mạo phạm!”

Học đồ cầm cung tên, cũng không có hứng thú xâm phạm ấu nữ, bay thẳng đến trước mặt Lôi Lâm quỳ xuống, trong lòng mắng người phụ nữ đáng chết kia một ngàn một vạn lần còn chưa hết.

“Thế nào?”

Lôi Lâm rất hứng thú nhìn chằm chằm nữ học đồ kia.

“Đại. . . Đại. . . Đại. . .” Nữ học đồ trực tiếp ngã trên mặt đất, hàm răng run lập cập, ngay cả lời nói cũng không nói ra được.

“Đại nhân, chúng ta là người của Y Lợi gia tộc. . . Tộc trưởng đại nhân cũng là một vị phù thủy chính thức!”

Tên đầu lĩnh nhìn thấy vẻ mặt Lôi Lâm không thiện, vội vàng khai ra chỗ dựa của chính mình.

“Y Lợi gia tộc?” Lôi Lâm lắc đầu một cái, biểu thị chưa từng nghe nói.

Phù thủy gia tộc cỡ lớn gần Chiểu công quốc, Lôi Lâm đều tỉ mỉ xem qua một lần, hoàn toàn chưa từng nghe nói tới Y Lợi gia tộc này.

“Chíp, tìm tòi cơ sở dữ liệu!”

“Keng! Y Lợi gia tộc: Ở vào Anh Lan công quốc Đen Ni Tư kỳ tỉnh, tộc trưởng Dĩ Tát Y Lợi, là học đồ của Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ, trong ba mươi năm đã thăng cấp phù thủy chính thức. Tư liệu khởi nguồn: Lịc sử gia tộc phù thủy, trang1928!”

Giới thiệu rất giản lược, từ tư liệu mà chíp ghi chép ra, đây chính là một phù thủy gia tộc mới lên cấp, hoàn toàn dựa vào một học đồ bất ngờ lên cấp chống đỡ lấy.

Còn kém rất rất xa loại gia tộc cỡ lớn như Lily gia tộc, cũng chỉ mạnh hơn so với gia tộc của Bích Cơ, còn không có gốc gác gì, trong phù thủy giới dễ dàng bị xem thành nhà giàu mới nổi.

“Chờ đã! Chờ chút! Trên người ta có bí pháp dấu ấn của tộc trưởng đại nhân!”

Nhìn thấy Lôi Lâm muốn động thủ, thủ lĩnh vội la lớn, đồng thời xé ra y phục trên người.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right