Chương 251: Bí pháp dấu ấn (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 371 lượt đọc

Chương 251: Bí pháp dấu ấn (1)

“Bí pháp dấu ấn?”

Lôi Lâm gật gật đầu, ngừng động tác.

Gọi là bí pháp dấu ấn, chính là một công cụ để phù thủy chính thức liên lạc lẫn nhau.

Mỗi phù thủy chính thức mới lên cấp, cũng có thể thiết kế cho mình một dấu hiệu đặc biệt, đại diện cho bản thân phù thủy, sau đó còn có thể lưu lại bí pháp dấu ấn của nhau để liên lạc.

Mà một số phù thủy còn có thể khắc ấn ký này trên người tộc nhân và ta tớ của mình, đại diện cho quyền sở hữu.

Lôi Lâm cũng thiết kế cho mình một bí pháp dấu ấn, ngoài cùng là một hình tròn, bên trong là một hình tam giác, một con rắn nhỏ tinh tế màu đen, uốn lượn trong hình tam giác.

Mà ở trước ngực tên thủ lĩnh kia, đầu lâu một con chim độ độ màu xanh lam đang lấp lóe.

Có thể thấy chủ động liên hệ bên kia, hẳn là rất tiêu hao lực lượng tinh thần cùng pháp lực, chỉ sau mấy phút mà sắc mặt thủ lĩnh đã hoàn toàn trắng bệch.

May là trước khi tên thủ lĩnh không chống đỡ được nữa thì hào quang màu xanh lam toả sáng, một con chim độ độ màu xanh lam từ trong lồng ngực tên thủ lĩnh bay ra, đậu trên bờ vai của hắn.

“Tác La, tìm ta có chuyện gì?”

Chim độ độ giống như hoàn toàn không nhìn thấy Lôi Lâm, trực tiếp quay sang hỏi tên thủ lĩnh.

“Tộc. . . Tộc trưởng đại nhân, là như vậy. . .” Tên thủ lĩnh kia vội vã thấp giọng nói qua tình huống ở bên này với chim độ độ.

Dựa vào bí pháp dấu ấn liên lạc có hạn chế, chỉ có thể truyền âm thanh, không có hình ảnh, đồng thời, trong tình huống không có tin tháp chuyên môn tăng cường, một khi khoảng cách qua xa, ngay cả âm thanh cũng không truyền được.

“Chào cậu! Cường giả trẻ tuổi!” Chim độ độ mở miệng chào hỏi.

“Đối với Dĩ Tát tộc trưởng của Y Lợi gia tộc, ta cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu!” Lôi Lâm mở miệng, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn, rõ ràng trải qua chíp biến đổi.

“Có người nói mấy tên thuộc hạ của ta không có mắt kia mạo phạm cậu, ta thay bọn họ xin lỗi. . .” Chim độ độ màu xanh lam lúc này đã bay trở về trước ngực tên thủ lĩnh kia, biến thành một hình xăm sống.

“Bọn họ dám mạo phạm ta, một phù thủy chính thức, nhất định phải vì thế trả giá thật lớn!” Lôi Lâm trong thanh âm tràn đầy sát ý.

“Bọn họ?” Chim độ độ dừng lại một lúc rồi mới tiếp theo mở miệng: “Ta có thể thay bọn họ bồi thường. . .”

“Bồi thường?” Lôi Lâm cười một tiếng như tiếng cú đêm, “Ông đang muốn làm nhục ta sao?”

“Không được! Đi mau!” Thủ lĩnh rõ ràng không ngờ Lôi Lâm lại không cho mặt mũi như vậy, lập tức bay ngược lại.

“Đắc tội với ta rồi mà còn muốn đi?”

Đáy mắt Lôi Lâm lóe lên màu máu, mấy hỏa cầu màu đỏ trong nháy mắt bắn ra, thiêu đốt ba người không kịp né tránh thành một đám than cốc.

Lực lượng của học đồ ở trước mặt phù thủy chính thức cũng yếu đuối giống như giấy trắng.

Mà bí pháp dấu ấn chỉ có thể làm công cụ liên lạc, căn bản không có cách nào truyền phép thuật công kích.

Lôi Lâm biết rõ điểm yếu của bí pháp dấu ấn, tự nhiên sẽ chọn giết người diệt khẩu.

Dù sao tiếng nói của hắn cũng dùng chíp che giấu, Dĩ Tát căn bản không tìm được người.

Mà giữ lại mấy học đồ này mới dễ có chuyện.

Đồng thời, hắn căn bản không có dự định dừng lại ở Anh Lan công quốc, sau đó chỉ cần đi thẳng một mạch, đối phương cũng không thể làm gì hắn.

Đi tới trước đôi ông cháu kia, lúc này bé gái đang hôn mê, trên mặt còn mang theo nước mắt óng ánh.

“Phù. . . Phù thủy đại nhân!”

Trên mặt lão già mang theo vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới người trẻ tuổi ngồi cùng ông ta trên xe ngựa mười mấy ngày nay lại là một vị phù thủy chính thức.

Lôi Lâm ngồi xổm xuống, hơi kiểm tra vết thương của ông lão một chút.

Thương thế rất nghiêm trọng, người bình thường chắc chắn phải chết. Dù ông lão này là học đồ cấp 2, cũng chỉ có thể sống thêm mười mấy phút.

Với thủ đoạn của Lôi Lâm, đương nhiên có thể chữa khỏi cho ông ta, nhưng cần tốn một số loại thuốc quý giá, ông lão này cũng không có huyết mạch thuật sĩ, Lôi Lâm căn bản không chuẩn bị động thủ.

Nhưng một số việc cần làm thì vẫn phải làm.

“Uống đi! Có thể giúp ông dễ chịu hơn một chút!” Lôi Lâm tiện tay đưa một bình thuốc kích phát tiềm năng sinh mệnh cho ông lão, chính mình đi tới một bên khác, giúp bé gái tỉnh lại.

“Mễ Lặc gia gia!” Bé gái vừa tỉnh lại đã nằm sấp trên người Mễ Lặc, khóc lớn kêu gọi.

Sau khi uống thuốc, trên mặt ông lão dần hồng hào, trong nháy mắt trở nên phấn chấn hơn. Loại thuốc này chỉ là thuốc tương tự thuốc kích thích. Giá trị so với thuốc trị liệu thì rẻ hơn nhiều, Lôi Lâm cũng cam lòng lấy ra.

“Con ngoan!”

Ông lão Mễ Lặc run rẩy duỗi ra bàn tay nhăn nheo, xoa xoa đầu bé gái.

“Chuyện này. . . Vị phù thủy đại nhân này, có thể mời ngài đưa cô bé này đến Mã Lệ Liên ở hẻm núi lớn Mã Cách Liệt. . .”

Ông lão khẩn cầu nhìn về phía Lôi Lâm.

“Có thể!” Lôi Lâm trầm mặc chốc lát, mới gật đầu đồng ý.

“Đa tạ! Ngài vĩnh viễn là bạn của Lan Ti Tháp Khắc gia tộc!”

Ông lão lại cầm lấy tay của cô bé, dặn dò: “Từ nay về sau, cháu phải nghe vị Lôi Lâm đại nhân này, nhớ kỹ, lời nào cũng phải nghe, hiểu không?”

Giống như đã dùng hết khí lực toàn thân, sau khi ông lão nói xong, khóe miệng bắt đầu tràn ra máu tươi đen ngòm.

“Cháu. . . Cháu biết rồi. . .” Bé gái khóc không thành tiếng.

Nhìn cô bé đồng ý, trên mặt ông lão lộ ra một nụ cười vui mừng, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

“Mễ Lặc gia gia! Mễ Lặc gia gia!”

Bé gái bi thương gào khóc.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right