Chương 280: Trung tâm công cộng (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,222 lượt đọc

Chương 280: Trung tâm công cộng (1)

Đội ngũ tiến lên rất nhanh, mấy phút sau đã đến lượt Lôi Lâm.

Lôi Lâm lấy ra nhẫn vừa thuđược, thủ vệ nhìn một chút rồi cung kính tránh đường.

Tầng thứ hai rõ ràng lớn hơn tầng ngoài cùng rất nhiều, vị trí cửa hàng cũng có quy phạm, không có cảm giác rối loạn như bên ngoài.

Đạp đạp! ! !

Dày da trâu bước lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, phát ra tiếng va chạm vang.

Có Tịch Ân dẫn đường, Lôi Lâm đi tới vùng trung tâm tầng thứ hai.

Mà nơi gọi là công cộng trung tâm, chính là trung tâm tầng thứ hai, là một kiến trúc lớn vô cùng, nhìn hình dáng giống bàn tay của một người chụp ở trên đất bằng.

Mỗi một ngón tay chính là một lối vào rộng rãi.

Phù thủy xếp thành hàng dài, chẳng khác nào từng hàng kiến không ngừng ra vào cánh cửa kia.

“Trung tâm công cộng là chính sảnh trong Bất Dạ Thành, rất nhiều việc vặt đều là được thực hiện ở đây, thuê nhà trọ, đăng ký cửa hàng, tuyên bố nhiệm vụ vân vân. . .”

Tịch Ân dẫn Lôi Lâm tiến vào con đường ở vị trí ngón trỏ.

“Nơi này là đường số hai, chuyên môn phụ trách phục vụ cho phù thủy có ý định thuê nhà trọ, đương nhiên, cũng có môi giới cung cấp một số phòng ốc, nhưng giá cả rất cao, phòng cũng không quá tốt. . .”

“Tiên sinh, muốn thuê phòng sao? Đến phòng nhỏ của lão Hoắc Khắc đi! Phương tiện đầy đủ hết, còn có xà nữ và hồ nữ hầu hạ nha!”

“Không! Tới chỗ của ta đi, giá phòng rẻ nhất, còn tặng miễn phí mười ta tớ là phàm nhân. . .”

Lôi Lâm vừa tiến đến đã bị rất nhiều người môi giới hai mắt phát sáng vây quanh, xem dáng vẻ giống như muốn xé xác nuốt sống Lôi Lâm vậy.

“Đây là khách hàng của ta! Tránh ra ! Tránh ra!”

Tịch Ân dẫn đường cho Lôi Lâm, đẩy ra mấy bàn tay rất nhiều nhiệt tình kia rồi chen vào một con đường bên cạnh.

Bên trong là một cầu thang xoắn ốc, đợi tới khi lên được tầng hai, Lôi Lâm bỗng cảm giác xung quanh đều im lặng.

Xuyên qua một phòng số 762. Lôi Lâm nhìn thấy một đại sảnh mái vòm lớn.

Mà ở cửa đại sảnh, còn treo một chiếc đèn thủy tinh lớn. Đủ mọi màu .

Cạnh đại sảnh mái vòm còn có thật nhiều cửa sổ, bên cạnh có ghế dựa có thể để người tới đây ngồi khi chờ đợi, có mấy phù thủy ngồi ở trên, hai mắt nhắm lại, thật giống như muốn ngủ vậy.

Mà ở trên vách tường bên phải, còn có một màn ánh sáng màu đen, không ngừng chạy qua từng hàng chữ màu đỏ.

“Nhà nhỏ số 332 vùng phía tây đường lớn Hoắc Nhĩ giá: 6700 khối ma thạch!”

” Nhà trọ cỡ trung số 893 đương Hỏa Liệt Điểu giá: 85000 khối ma thạch!”

“Những phongf này đều là phòng ốc đã từng sử dụng muốn bán, bởi vì giá cả rẻ hơn nhà khác một chút, rất nhiều người đều chờ ở chỗ này, hy vọng có thể kiếm được chút lợi nhỉ. . .” Tịch Ân nhìn thấy trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ hứng thú, lập tức giới thiệu cho hắn.

Lôi Lâm có chút không biết nói gì, có cảm giác như trở lại hội bất động sản ở kiếp trước.

“Còn nghiệp vụ thuê nhà trọ này, có thể thực hiện ở trước cửa sổ số 1 đến số 15, cần ta giúp ngài xếp hàng sao?”

“Có thể!” Lôi Lâm gật đầu.

Tuy rằng trên người hắn có không ít của cải, nhưng khi chưa hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh ở Bất Dạ Thành. Hắn sẽ không tốn một khoản tiền lớn để trực tiếp ở đây mua nhà.

Nói thật là đột nhiên nhìn thấy giá phòng cao như thế, lại nghĩ tới nhiều học đồ trong học viện hận không thể chia một khối ma thạch thanh hai khối để tiêu, Lôi Lâm đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.

Cánh của trong đại sảnh này có rất nhiều. Sau khi Tịch Ân đi tới xếp hàng, Lôi Lâm tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cầm lấy một quyển tạp chí trên bàn lật lên.

” Hoa hồng bảo địa và máu tươi bạch cốt nảy sinh xung đột. Hiện nay tụ tập ở một vùng Mã Cách Lệ Đặc, không rõ số lượng nhân viên thương vong. . .”

“Như đã biết, kẻ cầm đầu gây ra sự cố nhỏ ngày trước ở hải vực phía Đông đã bị phù thủy phát hiện. Là một con Viễn Cổ Long Kình, hiện nay Cửu Hoàn Bạch Tháp đang khẩn cấp thương nghị đối sách. . .”

“Thu mua lượng lớn bảo thạch tinh chế, giá cả tùy ý đưa ra . .”

Trên tạp chí có rất nhiều tin tức, nhưng nhìn có vẻ đã lâu, đồng thời, nhiều nhất vẫn là các loại quảng cáo và tài trợ.

“Tiên sinh, đến lượt ngài!”

Tiếng Tịch Ân nhắc nhở truyền đến, Lôi Lâm thả tạp chí trong tay, đi tới trước cửa số 13 mà Tịch Ân đang đứng.

“Chào ngài! Xin hỏi có việc gì có thể phục vụ cho sao?”

Trong quầy hàng là một cô gái đáng yêu, mặc váy hoa, trên mặt luôn nở nụ cười nghề nghiệp, tuổi tác không lớn, Lôi Lâm đoán nhiều nhất chỉ tầm mười tám mười chín tuổi.

Lôi Lâm nhìn tới phía sau, thấy được phía sau cái mông cao của cô gái thấp thoáng một bóng trắng.

“Thỏ tộc?” Lôi Lâm thầm nở nụ cười, không ngờ nhân viên tạp vụ ở trung tâm lại dùng thỏ tộc.

“Ta muốn thuê một căn phòng, cần đầy đủ phương tiện, tốt nhất là có cả phòng thí nghiệm, vu trận phòng ngự ít nhất cần đạt tiêu chuẩn trở lên. . .”

Lôi Lâm đưa ra yêu cầu của mình.

“Xin chờ một chút. . .” Cô gái của thỏ tộc nhanh tay lật xem một đống giấy bằng da dê trước mặt, thỉnh thoảng nhắm hai mắt, dùng tay sờ xoạng một quả cầu thủy tinh đặt trên bệ kim loại phía trước, giống như đang cùng cái gì đó liên hệ vậy.

“Phòng ốc như vậy có rất nhiều, nhưng ở Bất Dạ Thành muốn thuê phòng cần chứng minh, xin lấy ra. . . A! Đại nhân! Xin lỗi!”

Cô gái thỏ tộc vốn có chút hững hờ, nhưng khi nhìn thấy nhẫn bạc mà Lôi Lâm lấy ra thì hoàn toàn thay đổi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right