Chương 291: Hoa Viên Bốn Mùa (1)
Bởi số lượng phù thủy chính thức phi thường ít ỏi, cơ bản bất cứ lúc nào đều có quầy hàng nhàn rỗi.
Mà vào lúc này trên ghế dài quanh phòng khách còn mấy phù thủy đang ngồi, giống như đang chờ đợi cái gì.
Lâm Lôi nhìn một chút rồi đi đến trước một quầy trống.
“Chào ngài!” Một cô gái ngồi phía sau quầy trên người cũng có sóng năng lượng của học đồ cấp ba, sau khi nhìn thấy Lâm Lôi thì lập tức lộ ra gương mặt tươi cười chào hỏi một chút.
“Tôi muốn gia nhập Hoa Viên Bốn Mùa, tới nơi này gửi đơn!” Lâm Lôi trực tiếp nói ra ý đồ của mình.
“Bất Dạ Thành hoan nghênh ngài gia nhập!” Sau khi nghe được yêu cầu của Lâm Lôi, nụ cười trên mặt cô gái càng đậm hơn: “Xin ngài lấy ra nhẫn!”
Lâm Lôi tháo chiếc nhẫn màu bạc trên tay ra rồi đưa tới.
Cô gái nhận lấy chiếc nhân, sau đó vừa nhấc máy lên quét hình, rồi lập tức cung kính trả lại nhẫn cho Lâm Lôi.
“Mời ngài điền vào phần bảng biểu này, chúng ta sẽ mau chóng cho ngài một câu trả lời chắc chắn!” Sau đó cô gái đưa một bảng biếu ghi trên giấy bằng da dê cho Lâm Lôi.
Lâm Lôi nhận lấy nhìn lướt qua.
Các vấn đề rất đơn giản, chính là tên, tư chất, nguyên tố thân cận, nơi ở hiện này, phía sau còn có ghi chú, để phù thủy điền một số tin tức tự nhận là khá quan trọng.
Lâm Lôi nhanh chóng điền xong, trả bảng biểu cho cô gái.
Cô gái tiếp nhận, lập tức nhấn xuống quả cầu thủy tinh trước mặt, giống như đang xin chỉ thị gì đó, sau đó, cô gái lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
“Lâm Lôi đại nhân! Mấy vị giám khảo đại nhân của Hoa Viên Bốn Mùa sẽ tới nơi này tổ chức kiểm tra vào xế chiều hôm nay, ngài chỉ cần chờ them một chút là được. . .”
“Ồ? Xem ra vận may của tôi không tệ!”
Lâm Lôi mỉm cười gật gật đầu, hiện tại hắn rốt cuộc đã biết phù thủy trong đại sảnh đang chờ cái gì.
Căn cứ lời vào Khắc Lý nói, sau khi phù thủy du đãng trình đơn xin thì cần chờ đợi quan giám khảo của thế lực lựa chọn đến tiến hành sát hạch.
Thời gian này không xác định, có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng.
Mà lần này Lâm Lôi lại lập tức tới.
“Cảm ơn!”
Lâm Lôi nói tiếng cám ơn cô gái đứng sau quầy, sau đó chính mình đi đến một góc trong đại sảnh, bắt đầu nhắm mắt chờ đợi.
” Chào ngài, cần cơm trưa sao?”
Một giọng nữ có chút rụt rè vang lên bên cạnh Lâm Lôi.
Lâm Lôi mở mắt ra, phát hiện một hầu gái đẩy toa ăn màu trắng đi tới trước mặt hắn.
Trên xe thức ăn còn có mấy khay bạc được phép thuật giữ ấm, tuy rằng có lồng cách, nhưng mùi thơm đồ ăn vẫn bay tới trước mũi Lâm Lôi.
“Có món gì ngon? Cần thanh toán ma thạch sao?” Lâm Lôi tò mò hỏi.
Hầu gái hiển nhiên là lần thứ nhất gặp phù thủy dễ nói chuyện như Lâm Lôi, có chút phản ứng không kịp nữa: “Có chân dê nướng, thịt eo trâu. .. Còn điểm tâm sau khi ăn xong. Là Salad hoa quả thập cẩm! Những món này đều là hoàn toàn miễn phí. . .”
Lâm Lôi gật đầu, có thể thấy đãi ngộ của Bất Dạ Thành giành cho những phù thủy chính thức như bọn hắn đúng là rất không tệ.
Đây cũng là lẽ thường, dù ở nơi nào, người nắm giữ sức mạnh nhất định đều sẽ được coi trọng.
“Cho tôi một phần chân dê nướng, và một phần Salad hoa quả!”
Diện tích đại sảnh vô cùng lớn, còn có thể lựa chọn phòng riêng, đồng thời, ngoại trừ gọi món ăn ra, dường như còn có một chút hạng mục đặc biệt.
Lâm Lôi tận mắt thấy một phù thủy đại hán lôi kéo hầu gái tiến vào một phòng riêng, sau đó thì có tiếng rên rỉ ngột ngạt truyền ra.
“Đại. . . Đại nhân, nếu như ngài cần. . .” Hầu gái hầu hạ Lâm Lôi cũng là mỹ nhân không tệ, lúc này có chút e thẹn, càng khiến người ta có dục vọng muốn chà đạp.
“Không cần. Tôi nên ở ngoài ăn thôi!”
Lâm Lôi lắc đầu một cái, ở bên trong đại sảnh có bàn tròn đơn giản và ghế tựa, tạo hình rất giống phòng cà phê như kiếp trước của Lâm Lôi. Hoàn toàn có thể dùng cơm ở đây.
Hắn tự hỏi vẫn không đến tình trình tinh trùng lên não kia, buổi chiều muốn sát hạch. Buổi trưa còn có tâm sự chơi trò này, cũng không sợ trạng thái không tốt. ảnh hưởng phát huy.
Sau khi nghe thấy Lâm Lôi trả lời, hầu gái khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng không biết là như trút được gánh nặng hay là có chút cảm giác mất mát, lặng lẽ hiện lên trong đầu hầu gái.
Hầu gái nhìn Lâm Lôi ngồi đó, từng cử động vô cùng tao nhã, trên người tản ra mị lực kỳ dị, trong lúc nhất thời tâm tình của cô nàng vô cùng phức tạp.
Lâm Lôi thật sự không chú ý tới suy nghĩ của hầu gái bên cạnh hắn.
Lúc này hắn đang thành thạo dùng dao nĩa bằng bạc xiên một miếng thịt đùi dê bỏ vào trong miệng, mọi cử động đều toát ra vẻ cao quý và tao nhã.
Kiếp trước hắn khá chú ý lễ nghi, mà tiền thân của hắn cũng là người thừa kế quý tộc, từ nhỏ đã bị lão tử tước mời thầy giáo chuyên môn dạy lễ nghi về dạy trong thời gian rất dài.
Bởi vậy, Lâm Lôi vốn đã có phong độ quý tộc, hơn nữa hiện nay còn có mị lực từ huyết mạch Khoa Mạc Âm bổ trợ, đúng là được không ít nữ phù thủy ưu ái.
Chí ít, hiện tại Lâm Lôi đi trên đường phố ở Bất Dạ Thành, đều có thể phát hiện ra phụ nữ trẻ tuổi liếctrộm chính mình.
Thậm chí, còn có mấy nữ phù thủy vóc người nóng bỏng, trực tiếp tới đưa ra thỉnh cầu hẹn hò, khiến Lâm Lôi có chút dở khóc dở cười.
Sau khi ăn xong bữa trưa có hương vị không tồi, Lâm Lôi lại ngồi đợi thêm, đến khi cảm giác phù thủy trong đại sảnh bắt đầu rối loạn.
“Đến rồi sao?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Lôi, hai phù thủy mặc ngoại bào màu trắng thêu hoa văn bốn loại thực vật không biết tên đi tới trong đại sảnh.