Chương 344: Tỉnh lại (1)
Lâm Lôi nghe vậy thì cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên.
Hóa ra trong lúc vô tình, một nhóm bọn họ đã đến đỉnh núi xương trắng.
Mà ở đây, bốn phía trống rỗng, ở giữa đỉnh ngọn núi có một tế đàn màu trắng.
Lại gần một chút để xem thì sẽ phát hiện ra tòa tế đàn này dùng xương trắng xếp thành, từ trên những đoạn xương trắng này tản mát ra gợn sóng, lại vượt quá phù thủy cấp 1 phía dưới, chỉ là khí tức đã khiến Lâm Lôi nghẹt thở.
Bên ngoài một số bộ xương trằng còn có dùng máu tươi để viết lên các ký hiệu kỳ dị.
Những ký hiệu này vẽ phi thường phức tạp, tương tự bản đồ ba chiều, Lâm Lôi chưa từng nhìn thấy.
Khiến hắn chú ý nhất chính là những ký hiệu này tuy rằng đã tồn tại hơn năm ngàn năm, nhưng vết máu còn vẫn tươi đẹp, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ nhỏ xuống.
Đồng thời, có một số phù văn bị bố trí thành dáng vẻ kỳ quái, giống như một bộ địa đồ.
Lâm Lôi nhìn kỹ một chút, lập tức phát hiện mấy chỗ dường như chính mình đã đi qua trong bí cảnh, trong lòng hắn mừng như điên, lập tức để chíp ghi chép lại toàn bộ.
Ở giữa tế đàn còn cung phụng một bộ xương đầu màu trắng kỳ dị.
Bộ xương đầu này tương tự xương sọ của nhân loại, chỉ là trên xương sọ còn có hai cái sừng màu đen mà uốn lượn, giống sừng của sơn dương vậy.
Đồng thời, giữa hai cái sừng còn có một lỗ thủng nho nhỏ hình tròn, cũng không biết là dùng để làm gì.
“Đây chính là linh hồn tế đàn mà bà vẫn muốn tìm sao?”
Lâm Lôi liếc mắt nhìn về phía mụ phù thủy. Nhưng lúc này mụ phù thủy lại đang nhìn chòng chọc vào tế đàn, trong miệng còn lầm bầm lời nói mà hắn nghe không hiểu, giống như đã hoàn toàn quên đi những người khác.
Càng khiến Lâm Lôi kinh ngạc chính là Kiệt Y bên cạnh, cho dù dùng đấu bồng lớn màu đen che lấp, Lâm Lôi vẫn là có thể cảm giác được thân thể của cô ta đang run rẩy.
Phát hiện này khiến cho Lâm Lôi có chút bận tâm, đồng thời vẻ bất an trong lòng bắt đầu nhanh chóng tăng lên.
“Là nơi này, chính là chỗ này. . . Thân ái, mẹ có thể lập tức cho con. . .”
Trong miệng mụ phù thủy liên tục lẩm bẩm, sau đó lại lập tức lấy ra một tấm giấy bằng da dê rách nát ném về trên tế đàn.
Cùng lúc đó, Kiệt Y đang đứng một bên run rẩy lại đột nhiên động thủ! ! !
Vô số sợi tơ toả ra màu xanh nhạt nửa trong suốt, giống thiên la địa võng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Lâm Lôi, không khí chung quanh mơ hồ phát ra một tiếng rít, thậm chí ngay cả cảnh sắc hư không đều có chút gợn sóng.
“Các người muốn làm gì?”
Lâm Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu tâm tình đặc biệt.
Hiển nhiên, hắn cũng sớm có dự liệu đối với chuyện xảy ra, đồng thời, cũng có làm chuẩn bị.
Ầm! ! !
Tóc trên đầu Lâm Lôi nổ tung, vô số sợi tóc màu đen giống như sống lại, vặn vẹo đón đỡ cự võng màu xanh đang đánh tới kia.
Xì xì!
Trong nháy mắt khi cự võng màu xanh nửa trong suốt va chạm với sợi tóc màu đen, một lượng lớn khói trắng bốc lên, còn có tiếng vật phẩm không ngừng bị ăn mòn, không ngừng nổ vang trong không khí.
Dựa vào tóc chặn lại, thân ảnh Lâm Lôi lấp lóe, đã rời đi vị trí lúc trước mười mấy mét.
” Phòng ngự trận thức Mã Đa Lý!” Kiệt Y dưới đấu bồng màu đen cũng sớm biết thực lực của Lâm Lôi vượt xa mình nên vừa nãy ra tay chỉ là vì tranh thủ thời gian.
Ngay khi Lâm Lôi cùng dây dưa với tấm cự võng kia, Kiệt Y đã không ngừng bố trí một vòng pháp trận phòng ngự quanh linh hồn tế đàn!
“Khởi động!” Khi Kiệt Y mở miệng lần nữa, một lồng ánh sáng màu đen nửa trong suốt từ chung quanh linh hồn tế đàn bay lên, bao bọc toàn bộ tế đàn và cả Kiệt Y cùng mụ phù thủy vào bên trong.
“Tiềm ảnh Hỏa Cầu!” Trong mắt Lâm Lôi lóe lên hắc quang, vô số Hỏa Cầu màu đen từ mỗi nơi âm u đột nhiên bốc lên, đánh tới lồng ánh sáng màu đen kia!
Ầm! ! !
Vô số Hỏa Cầu màu đen tụ lại một nơi, thể tích bỗng tăng lên không chỉ gấp mười lần, kết hợp với tinh thần nguyên tố hóa của Lâm Lôi cao tới 70%, uy lực càng mạnh đến mức làm người nghe kinh hãi.
Thiên phú phòng ngự vu thuật của phù thủy bình thường bị công kích thế này, chỉ sợ trong vài giây sẽ hoàn toàn bị phá vỡ!
Ngọn lửa màu đen lan tràn, Kiệt Y trong lồng ánh sáng tuy rằng đang cố gắng chống đỡ, nhưng pháp trận phòng ngự vẫn đang không ngừng rung động, giống như lập tức sẽ bị công phá.
Nhưng Kiệt Y ở bên trong lại không chút hoang mang, giống như đang ngâm xướng mấy câu thần chú.
Ong ong! ! ! Từ dưới đáy tế đàn, một vầng sáng màu đen sáng lên, truyền vào trong vu trận phòng ngự.
Ầm! ! !
Sau khi có thêm vầng sáng này, ánh sáng toàn bộ vu trận phòng ngự lại tăng vọt, màu đen nồng nặc đến cực điểm, ngay cả bóng người bên trong đều không thấy được.
Tiềm ảnh Hỏa Cầu bắn ra hỏa diễm vẫn đang thiêu đốt lồng ánh sáng thêm mười mấy giây.
Nhưng vu thuật phòng ngự đã biến thành cực kỳ cứng rắn, nên cuối cùng hỏa diễm vẫn tán loạn ra.
“Đây. . .”
Nhìn Kiệt Y dường như có thể mượn dùng sức mạnh trong phòng thí nghiệm, Lâm Lôi không khỏi lại lùi lại mấy bước.
Mụ phù thủy tuyệt đối là giấu hắn rất nhiều tin tức, lại liên tưởng đến hồn bạo mà trước đó mụ phù thủy sử dụng, chiêu thức giống oán linh căm hận như đúc, Lâm Lôi đã có thể khẳng định, thời gian mụ phù thủy phát hiện ra tòa di tích này, tuyệt đối lâu hơn so với lời bà ta nói, đồng thời, bà ta còn chiếm được không ít chỗ tốt ở trong này.
“Từ bỏ đi! Nơi này là trung tâm của cả tòa bí cảnh, sau khi mượn dùng một phần sức mạnh, trừ phi thực lực của cậu đã cao đến mức có thể trong nháy mắt đánh tan toàn bộ bí cảnh, nếu không thì cũng không thể đánh vỡ vu trận phòng ngự này.