Chương 376: Đa Lỗ Nhân
Lôi Lâm lập tức quét hình khuôn mặt những phù thủy kia.
Mỗi một người đều phi thường xa lạ, Lôi Lâm có thể bảo đảm, với khả năng ghi nhớ của hắn, chỉ cần hắn từng thấy ở tổng bộ Hoa Viên Bốn Mùa thì tuyệt đối sẽ có thể nhớ ra trong nháy mắt nhớ, hiện tại xuất hiện tình huống như thế thì chỉ có một khả năng!
Những phù thủy này đều là lực lượng mà Hoa Viên Bốn Mùa ẩn giấu, bình thường căn bản sẽ không lộ diện ở bên ngoài.
Bây giờ nhìn lại, Hoa Viên Bốn Mùa vì công phòng bí cảnh lần này mà đã bỏ ra vốn lớn.
Đồng thời, vị phù thủy ba mắt tên Hi Sơn là tổ trưởng tổ săn giết kia cũng không xuất hiện ở đây, không phải ẩn giấu thì chính là còn có nhiệm vụ đặc thù.
Trong lòng Lôi Lâm có chút nặng nề, trên người hắn còn có một nhiệm vụ nằm vùng từ Thiên Diệp Thủ đây!
Bây giờ nhìn lại, muốn hoàn thành nhiệm vụ này, thực sự là có chút khó khăn.
Lôi Lâm dùng chíp ghi chép lại toàn bộ tình hình nơi này xong, rồi lập tức dựa vào bảng hướng dẫn dọc trên đường nhỏ, tìm tới phòng ở của mình.
“Chủ nhân!”
Lôi Lâm đi tới trước một căn phòng gỗ ở khu d-9, bởi chíp cảm ứng, hai đại kỵ sĩ số hai và số ba lập tức từ trong phòng vọt ra, quỳ một chân xuống đất hành lễ.
Trong hàng rào phía sau nhà gỗ, nọc độc Phi Long Hạo Khắc vốn đang ngủ say cũng ngẩng đầu lên, gào một tiếng đầy hưng phấn.
“Ừm!” Lôi Lâm nhìn hai thủ hạ được hắn cải tạo qua nà, đột nhiên có chút hối hận gì đã bảo bọn hắn nên rời đi trước.
Nếu không, dựa vào thực lực dấu ấn kiếm sĩ của hai người bọn hắn, hắn tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục bị trọng thương.
“Nhưng vẫn phải tìm một cơ hội thử lực công kích của dấu ấn kiếm sĩ một chút!”
Lôi Lâm nhìn số hai và số ba quỳ trên mặt đất đầy cung kính, sờ sờ cằm nghĩ.
. . .
Hiệu suất làm việc của Hoa Viên Bốn Mùa rất nhanh, đến chạng vạng đã có một nhân viên mặc âu phục màu đen đến gõ cửa phòng Lôi Lâm.
“Lôi Lâm các hạ! Lấy danh nghĩa của Hoa Viên Bốn Mùa, hội Nguyên Lão yêu cầu ngài bắt đầu từ ngày mai đi tới bí cảnh, tiếp nhận khu phòng ngự mười ba. . .”
Người đến cũng là một vị chính thức phù thủy, cách nói chuyện chậm rãi, đọc từng chữ rất rõ ràng, sau khi đọc xong mệnh lệnh. Hắn còn đưa một phần giấy bằng da dê có đóng dấu cho Lôi Lâm.
Lôi Lâm nhận lấy.
Phần điều lệnh này có màu vàng sẫm. Trang giấy rất dầy, tạo cảm giác rắn chắc .
Nội dung điều lệnh trên đây và lời nhân viên mới vừa nói giống như đúc, đồng thời, phía sau điều lệnh còn có một con dấu của Hoa Viên Bốn Mùa và mấy chữ kí tự tay viết.
Ngón tay Lôi Lâm lạnh nhạt lướt qua con dấu.
Xì! Từ trên con dấu đột nhiên bốc lên một vòng ánh sáng bốn màu, ánh sáng này bay lượn trên điều lệnh, dần dần tạo thành một vòng tròn bốn màu không ngừng xoay tròn, lại rất nhanh trở nên yên lặng.
Điều này chứng mình dù là phần kí tên trên điều lệnh này hay là con dấu kia, đều là thật sự!
Lôi Lâm trầm mặc lại, “Không phải nói dược tề sư chúng ta đến đây đều là đảm nhiệm vị trí trị liệu sao? Cũng không ai nói cho ta sẽ ra tiền tuyến?”
Tuy rằng không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định là do Hi Sơn giở trò quỷ. Nhưng Lôi Lâm vẫn biểu hiện ra chính mình rất bi phẫn.
“Ta là một dược tề sư! ! ! Không phải những nhân viên chiến đấu kia! Các ngươi không thể dùng tiêu chuẩn những phù thủy hai tay dính đầy máu tanh kia tới yêu cầu ta! Ta muốn kháng nghị!”
“Xin lỗi! Nhưng đây là quyết định được cao tầng Hoa Viên Bốn Mùa thông qua! Nếu như cậu có dị nghị, trong vòng 24h có thể khiếu nại với hội Nguyên Lão! Nhưng khi hội Nguyên Lão không đưa ra mệnh lệnh giải trừ điều lệnh. Thì ngày mai cậu nhất định phải chạy tới khu mười ba, nếu không thì sẽ bị xử như tội phản bội!”
Nhân viên đến đây tỏ vẻ chỉ đang giải quyết việc chung, lập tức, hắn ưu nhã thi lễ một cái: “Nếu như cậu không có chuyện gì khác thì ta cáo lui trước. Lôi Lâm tiên sinh!”
Đùng!
Sau khi đóng lại cửa lớn, trên mặt Lôi Lâm vốn đầy phẫn nộ lập tức biến mất không còn tăm hơi. Thay vào đó là vẻ mặt trầm tư.
Đối với hắn, từ sau khi đi tới nơi này, hắn đã chuẩn bị tâm lý về chuyện sẽ bị làm khó dễ và bị đối xử cay nghiệt, tất cả biểu hiện vừa nãy chỉ là làm cho người ngoài nhìn đến mà thôi.
Nếu một dược tề sư bị phái đến tiền tuyến mà vẫn phi thường bình tĩnh mà tiếp nhận, thì thế nào cũng có vẻ không bình thường.
“Nhưng thời gian gấp như thế, một số chuẩn bị trước đây nhất định phải bắt đầu làm từ bây giờ. . .”
Lôi Lâm cúi thấp đầu, trong đôi mắt lóe ra một tia u tối. . .
Cánh cửa kim loại khổng lồ màu bạch kim vẫn lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, mà đến khi chân chính đứng trước mặt nó, Lôi Lâm mới cảm giác được, cảnh tượng trước đó hắn chứng kiến còn không đủ miêu tả một phần của tòa cửa lớn này.
Lần này đến càng gần, cảm giác của Lôi Lâm càng thêm sâu sắc.
Từ trên cửa chính vào bí cảnh này, hắn không chỉ cảm nhận được một tia khí tức viễn cổ, mà càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là trên cả tòa cửa lớn này luôn có một luồng sóng tinh thần nhàn nhạt lan ra.
Luồng tinh thần lực này không phải của bất kỳ một vị phù thủy nào ở đây, mà là từ chính tòa cửa lớn này phát ra.
“Giống một vật còn sống có gợn sóng tinh thần của chính mình, có lẽ. . . Lại trải qua một quãng thời gian, nó là có thể sinh ra trí tuệ của chính mình, từ đó biến thành một sinh mệnh chân chính đi!”
Lôi Lâm cảm thán, lập tức nhìn chung quanh một chút.
Tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng đã có rất nhiều đích phù thủy và học đồ cầm trên tay một vật như phiếu vào cửa, xếp hàng trước cửa lớn.
Bởi vì có mấy chục phù thủy cường đại đứng canh nên tình cảnh vẫn rất trật tự ổn định.
Lôi Lâm thân là nhân viên nội bộ của Hoa Viên Bốn Mùa, tự nhiên không cần lại phải xếp hàng, mà là cùng mấy phù thủy khác chiếm cứ một vị trí tốt nhất trước cửa lớn.
Số hai và số ba mang theo hành lý nặng nề, yên tĩnh đi theo sau Lôi Lâm.
“8 giờ rồi! Mở ra!”
Lôi Lâm lấy ra đồng hồ quả quýt, nhìn kim chỉ giờ, hiện tại kim đồng hồ đã chỉ đến vị trí số 8.
Loại lối vào bí cảnh cực lớn này, mỗi một lần mở ra cũng cần tiêu hao một lượng lớn, dù là Hoa Viên Bốn Mùa cũng sẽ có chút đau lòng.
Bởi vậy, lối vào bí cảnh sông Hằng chỉ mở vào một thời gian cố định mỗi ngày.
Khi tiếng mệnh lệnh vang lên, mười mấy phù thủy có thực lực đạt đến bán nguyên tố hóa, đồng thời đặt tay lên khuông cửa.
Ong ong!
Không gian rung động kịch liệt, nhanh chóng lấy cửa lớn làm trung tâm, bắt đầu lan ra bốn phía.
Kẹt kẹt!
Khe cửa hé ra một tia! Tia sáng màu trắng từ bên trong lộ ra, bao phủ toàn bộ phù thủy và học đồ đứng trước cửa vào!
Lôi Lâm chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, sau đó là cảm giác trời đất quay cuồng, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, đã đi tới một quảng trường lớn màu trắng trong bí cảnh sông Hằng.
“Hô!”
Lôi Lâm hít một hơi thật dài.
Ấn tượng đầu tiên mà bí cảnh sông Hằng cho hắn chính là năng lượng nguyên tố trong không khí nồng đậm tới cực điểm!
“Đo lường được nồng độ năng lượng ở đây hơn bên ngoài 371%!”
Đúng lúc này, Chíp cũng đưa ra kết quả đo lường, trực tiếp hiện ra trước mắt Lôi Lâm.
“Năng lượng nồng đậm như vậy! Hơn nữa diện tích rộng lớn! Nơi này chính là thiên đường đối với phù thủy!”
Lôi Lâm hơi xúc động nói.
“Nghe rõ đây! Ta chỉ nói một lần!”
Sau khi đám phù thủy và học đồ trên quảng trường dần thích ứng với hoàn cảnh, một đại hán trọc đầu giống như người quản lý, mặc trang phục phù thủy Hoa Viên Bốn Mùa, đi tới một đài cao.
Giọng nói của hắn vô cùng lớn, âm điệu to rõ, không ngừng vang vọng ở trên quảng trường.
“Những phù thủy và học đồ không thuộc về Hoa Viên Bốn Mùa! Bắt đầu từ bây giờ, các người có thể tự do hoạt động trong bí cảnh! Chỉ cần không phải nơi có dấu hiệu của liên minh bạch phù thủy đánh dấu, tất cả vật phẩm mà các người thu được đều là thuộc về các người! Đồng thời, nếu muốn rời khỏi bí cảnh, cũng mời mọi người về đây! Nhớ kỹ! Không nên cố gắng giấu giếm thu hoạch! Loại hành vi này một khi bị phát hiện! Các người sẽ hối hận vì đã xuất hiện trên thế giới này!”
Đại hán trọc đầu nói chuyện phi thường không khách khí, nhưng một loạt chính thức phù thủy đứng phía sau hắn giống vệ sĩ kia lại rất mau áp chế được bất mãn trong lòng đám người.
Sau khi đại hán trọc đầu tuyên bố có thể tự do hoạt động, đám phù thủy nhàn tản cùng học đồ hoan hô một tiếng, giống như ngựa hoang thoát khỏi lồng, lao nhanh về mỗi phương hướng, chỉ trong mấy phút mặt đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
“Được rồi! Các vị cũng là phù thủy Hoa Viên Bốn Mùa phải không? Đi theo ta!”
Đại hán trọc đầu đưa mắt nhìn tới phía mấy người Lôi Lâm, dù là ngữ khí hay vẻ mặt đều ôn hòa xuống.“Ta tên là Đa Lỗ Nhân! Là Phó tổ trưởng tổ bảo vệ ởHoa Viên Bốn Mùa! Sau này nếu như có vấn đề gì, các vị cũng có thể tìm đến ta. . .”
Rất hiển nhiên, đối với người trong cùng một tổ chứ, thái độ của đại hán cũng khá hơn nhiều.
“Ta muốn hỏi một chút, đối với những phù thủy bên ngoài kia, được tự do như thế có được không? Ý của ta là, ngài không sợ bọn họ vẫn dừng lại trong bí cảnh mặt trong, hoặc là trực tiếp đi ra ngoài từ lối vào khác sao?”
Một nữ phù thủy vóc người nhỏ nhắn xinh xắn trực tiếp đặt câu hỏi.
“Ha ha! Bí cảnh sông Hằng mênh mông rộng lớn, đồng thời, khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm! Dù là phù thủy nào cũng không thể sinh tồn một mình ở đây quá lâu, trừ phi hắn muốn chết trong các loại hoàn cảnh quỷ dị, hoặc là biến thành thức ăn chho những sinh vật vật năng lượng cao kia!”
Trên mặt của hắn đầy vẻ xem thường cùng nghĩ mà sợ.
“Mà vấn đề đi ra đấy, trong phạm vi trăm vạn mẫu quanh đây, chỉ có cửa ra của Hoa Viên Bốn Mùa chúng ta, bọn hắn muốn tới một cửa khác, nhất định phải trải qua mấy khu vực vô cùng nguy hiểm, có những nơi dù là phù thủy chính thức đi vào, cũng là cửu tử nhất sinh!”
“Đồng thời, tiêu chuẩn thu phí mỗi một lối ra thuộc liên minh bạch phù thủy chúng ta đều giống nhau, cũng đều bố trí trận pháp dò xét nghiêm mật, sẽ không để cho bọn họ có cơ hội mang đi ra ngoài!”
“Bởi vậy, vượt qua đường xá dài như thế, còn muốn liều lĩnh hành động đầy nguy hiểm như thế, mà lại không có chút ý nghĩa nào, trừ phi. . . Bọn họ muốn đi tới chỗ hắc vu sư bên kia. . . Nhưng ta nghĩ đám hắc vu sư kia e rằng sẽ cướp đi toàn bộ thu hoạch của bọn hắn, còn muốn lột da gỡ cốt bọn hắn, coi như các loại nguyên liệu. . .”
Đa Lỗ Nhân nhún nhún vai, làm ra một vẻ mặt đầy khoa trương.