Chương 401: KIm loại cùng trọng lực (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,368 lượt đọc

Chương 401: KIm loại cùng trọng lực (2)

“Không được!” Lôi Lâm có thể làm chính là nỗ lực tránh đi chỗ yếu.

Phù phù! Một thanh trường kiếm màu trắng bạc, mặt ngoài còn sang lên một vầng sáng màu nhũ bạch, trực tiếp đâm vào bụng dưới Lôi Lâm.

“Cút ngay!”

Hai tay Lôi Lâm trong nháy mắt biến hồng, bên trên là ngọn lửa màu đỏ ngòm hừng hực bốc cháy, đột nhiên đưa tay về phía trước!

“Bàn tay đỏ tươi!”

Đồng thời, hắn cũng không thèm nhìn tới Mã Nhĩ Bố, trong nháy mắt bay ngược lại.

Chờ đến khi rời đi khoảng cách nhất định, Lôi Lâm che miệng vết thương ở bụng, có chút khiếp sợ nhìn Mã Nhĩ Bố.

Lúc này cả người Mã Nhĩ Bố đều đã biến thành kim loại màu trắng, đầu lâu chênh chếch đeo trên cổ, chỉ có một chút da liên kết, trên người còn bị lửa đen đốt cháy, nhưng lão giống như hoàn toàn không cảm giác được, lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong tay cầm trường kiếm còn không ngừng nhỏ xuống máu tươi của Lôi Lâm.

Từ vết chém trên cổ, Lôi Lâm có thể nhìn thấy toàn bộ đều là kim loại, không có một chút thành phần huyết nhục nhân loại nào.

“Không ngờ lão không chỉ là bề ngoài có kim loại trạng thái lỏng phòng hộ, thậm chí ngay cả bên trong thân thể cũng hoàn toàn kim loại hóa. . .”

Sắc mặt Lôi Lâm chìm xuống dưới.

“Ha ha. . .” Mã Nhĩ Bố cười lớn: “Không ngờ chứ gì? Từ chín mươi năm trước, tao đã triệt để dung hợp thân thể của chính mình với một sinh vật nguyên tố kim loại, hiện tại khắp toàn thân tao từ trên xuống dưới cũng không có một tia nhược điểm, thương tổn trí mạng đối với phù thủy phổ thông thì đối với tao chính là gãi ngứa như au. . .”

“Thực sự là đáng thương!”

Lôi Lâm nhìn Mã Nhĩ Bố có chút điên cuồng, trong đôi mắt lại toát ra vẻ thương hại.

Dung hợp cùng sinh vật nguyên tố tuy rằng có chỗ tốt này. Nhưng tác dụng phụ chính là sẽ mất đi xúc cảm của nhân loại.

Huyết nhục và da dẻ đều đã biến thành kim loại, làm sao có khả năng còn có thể có cảm giác?

Phù thủy không ngừng leo đỉnh, ngoại trừ nguyện vọng là truy tìm chân lý, nắm giữ vận mạng của chính mình, không phải là còn vì có thể cao cao tại thượng, thoả thích hưởng thụ sao?

Hiện tại, Mã Nhĩ Bố vì sức mạnh lại từ bỏ những này, như vậy, những thứ lão theo đuổi có ý nghĩa gì chứ?

“Kẻ đáng thương là mày!”

Rất hiển nhiên, vẻ mặt thương hại của Lôi Lâm đã kích thích đến Mã Nhĩ Bố, biểu hiện trên mặt lão càng điên cuồng hơn.

Đột nhiên, trên người Mã Nhĩ Bố lấp lóe vầng sang màu vàng đất. Kim loại trạng thái lỏng màu bạc nhô ra, thành một vu thuật trận pháp loại nhỏ.

“Trọng lực trận pháp! ! !” Sau khi hết lần này tới lần khác bị Lôi Lâm đánh trọng thương, Mã Nhĩ Bố rốt cục dùng ra đòn sát thủ chính mình ẩn giấu đã lâu!

Vù!

Trong nháy mắt. Lấy Mã Nhĩ Bố làm tâm, lượng lớn vầng sáng màu vàng đất lan dọc theo mặt đất.

“Đây là trọng lực? !” Lôi Lâm đột nhiên cảm giác thân thể trầm xuống, thật giống như bị một ngọn núi lớn đè ép, tình huống như thế lập tức khiến hắn nghĩ tới điều gì.

Ở chung quanh hắn, trọng lực trong nháy mắt tăng mạnh, động tác khó khăn là một mặt, càng khiến sắc mặt Lôi Lâm khó coi chính là vị trí nội tạng trong người hắn cũng bị trọng lực lôi kéo, từng luồng cảm giác đau đớn không ngừng từ trong thân thể lan ra.

“Không được, bên ngoài phòng ngự mạnh mẽ và bên trong hoàn toàn là hai việc khác nhau! Tiếp tục như thế, nếu như lão có thể để trọng lực tăng cao gấp trăm lần, thân thể của mình sẽ sẽ trực tiếp tan vỡ. . .”

Sắc mặt Lôi Lâm dị thường khó coi.

So với thân thể máu thịt của nhân loại, hiện tại toàn thân Mã Nhĩ Bố đều là kim loại, ngay cả nội tạng cùng đại não cũng không ngoại lệ, đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng.

“Ha ha. . . Trở lại! Trọng lực gấp mười lần!”

Mã Nhĩ Bố đột nhiên hét một tiếng, vầng sáng màu vàng đất trong nháy mắt tăng vọt.

Bước chân Lôi Lâm chìm xuống, vết thương trên bụng trước kia đã bắt đầu cầm máu giống như bị dẫn dắt, lần thứ hai vỡ ra, máu tươi không ngừng tuôn ra.

“Ha ha. . . Đến đây nào!”

Mã Nhĩ Bố trong nháy mắt đi tới trước mặt Lôi Lâm, vung trường kiếm trên tay, Lôi Lâm chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay phải che ở trước thân.

Ầm!

Vảy trên cánh tay phá nát, Lôi Lâm giống đạn pháo bay ngược ra ngoài.

“Không đủ! Còn chưa đủ! Hai mươi lần! ! ! !” Mã Nhĩ Bố trực tiếp cắm hai tay vào mặt đất.

Trong nháy mắt, Lôi Lâm cảm giác được trọng lực lại tăng mạnh không ít, nếu như nói trước đó trên người hắn là một ngọn núi, hiện tại đã biến thành ba ngọn!

Oành!

Thân thể hắn bay ngược trong nháy mắt lại rơi trên mặt đất, đập ra một hố to.

“Chết đi!” Mã Nhĩ Bố đi tới trước mặt Lôi Lâm, tay phải đã biến thành một thanh chuỳ sắt lớn màu bạc.

“A! Trọng lực vu trận thời thượng cổ đều bị lão giải ra!”

Lôi Lâm nằm ngửa, trên mặt lộ ra một nụ cười khâm phục: “Thực là không tồi!”

Loại vẻ mặt này khiến Mã Nhĩ Bố đột nhiên có dự cảm xấu.

“Chết đến nơi rồi, còn giả bộ cái gì!” Lão hung hăng đập xuống phía dưới một cái!

“Lực hút vu trận! Phát động!”

Dưới bóng búa lớn, Lôi Lâm lại nhanh cóng đọc lên vài chú ngữ.

Vù!

Từ trên người Lôi Lâm đột nhiên bốc lên một phù hiệu chữ L chổng ngược.

Trong nháy mắt, Lôi Lâm giống chịu bị lực hút mạnh mẽ tác động lên người, bị sức mạnh vô hình trực tiếp từ dưới búa lớn kéo ra ngoài, đồng thời không ngừng bay về xa xa.

“Muốn chạy? Ba mươi lần. . .”

Nhìn thân ảnh Lôi Lâm bay ngược, vầng sáng màu vàng đất trên người Mã Nhĩ Bố tăng vọt.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right