Chương 402: Giải trừ
“Ba mươi lần. . .”
Mã Nhĩ Bố không cam lòng gào thét.
Nhưng ở trên người lão, vu thuật trận pháp màu vàng đất lấp lóe ánh sang rồi lại đột nhiên nổ tung!
Trên người lão từng tầng kim loại màu bạ cũng không ngừng rơi trên mặt đất, biến thành từng viên bi màu trắng bạc.
“Đáng chết. . . Thân thể không chịu nổi. . .”
Mã Nhĩ Bố quỳ một chân trên đất, nhìn phương hướng Lôi Lâm chạy trốn, vẻ mặt không cam lòng.
Trọng lực vu trận đối với ông ta cũng là một gánh nặng rất lớn, với thực lực phù thủy cấp 1 đỉnh phong của ông ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể nâng trọng lực đến hai mươi lần, lên trên nữa, cho dù là lão cũng sẽ bị trọng lực ép thành đĩa sắt!
. . .
Cách chiến trường rất xa, trong một hang động bí ẩn.
Trận pháp toả ra vầng sáng vu thuật không ngừng phun ra nuốt vào không khí, giống như đang hút cái gì, trên vu trận còn có một phù hiệu hình chữ “L” ngược, không ngừng lập loè ánh sáng.
Mà bên cạnh trận pháp còn có hai kỵ sĩ mặc trọng giáp màu đen, đang sốt sắng thủ vệ.
Ầm!
Ánh sáng từ trận pháp lực hút đột nhiên một hồi tăng vọt.
Trong nháy mắt, một bóng đen vọt vào bằng tốc độ mà mắt thường khó phân biệt, đập xuống trung tâm trận pháp, tiếng động vang lên ầm ầm.
Bụi bặm tung bay, trận pháp trước kia triệt để hủy hoại, trên mặt đất cũng có thêm một hố to.
“Phốc!”
Lôi Lâm miễn cưỡng bật người dậy, lại phun ra ngoài một ngụm máu, cùng lúc đó, các nơi trên thân thể của hắn đều truyền đến cảm giác đau nhức, giống như toàn bộ bị xé rách.
Lực hút vu trận mạnh mẽ tuy rằng giúp Lôi Lâm thoát khỏi cảnh khốn khó, nhưng cũng khiến tổn thương của hắn càng thêm tổn thương.
“Phù thủy cấp 1 đỉnh cao, quả nhiên hiện tại minh vẫn không thể ngang hàng. Mỗi người đều có lá bài tẩy ẩn giấu. . .”
Lôi Lâm cười khổ nói.
“Chủ nhân!” Số hai cùng số ba lập tức quỳ gối hành lễ.
“Ừm! Chúng ta mau rời đi nơi này!”
Lôi Lâm nhìn chung quanh một chút, phân phó thủ hạ.
Hiện tại hắn đang bị trọng thương, sức chiến đấu mười phần không còn một, dù gặp phải kẻ địch hay người mình đều vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cũng may, trong khoảng thời gian này , hắn đã bí ẩn địa tạo ra điểm dừng chân loại nhỏ ở khu vực này. Địa điểm cũng chỉ có hắn và hai linh hồn tôi tớ biết, rất an toàn.
Trước khi dưỡng tốt thương thế. Lôi Lâm cũng không muốn chính thức xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Có số hai và số ba trợ giúp, một nhóm Lôi Lâm rất nhanh rời khỏi nơi này.
“Tuy rằng lần này bị trọng thương, nhưng cũng không phải không có thu hoạch! Chí ít, hai loại lá bài tẩy là kim loại sinh mệnh cùng trọng lực vu trận của Mã Nhĩ Bố đã bại lộ. . .”
Tin tức về phù thủy cấp 1 đỉnh cao này là khó nghe ngóng nhất.
Trước đó Lôi Lâm đã thông qua Thiên Diệp Thủ cùng Hoa Viên Bốn Mùa thu thập qua một số tin tức về lão, nhưng đối với các loại lá bài tẩy của lão thì cả hai thế lực đều không có tin tức gì.
Hoặc cũng có thể là do quyền lực cùng địa vị của hắn không đủ.
“Chíp! Số liệu trước đó có ghi chép lại không?” Lôi Lâm yên lặng hỏi.
“Đã ghi chép số liệu cụ thể Mã Nhĩ Bố, bắt đầu thành lập bảng thông số của nhân vật!” Tiếng nói máy móc của Chíp vang lên bên tai Lôi Lâm, lập tức, màu xanh lam trước mắt hắn lóe lên, xuất hiện một màn hình giả lập.
“Mã Nhĩ Bố Lily là phù thủy cấp 1 đỉnh cao: dự đoán sức mạnh: 10. 7; nhanh nhẹn: 9. 5; thể chất: 23; tinh thần: 79; pháp lực: 79(pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định); thuộc tính tinh thần nguyên tố hóa: Kim loại; tiến độ: 78%-85%
Kỹ năng đặc biệt: 1- kim loại sinh mệnh: Sau khi dung hợp một sinh mệnh thuần nguyên tố kim loại. Các loại vết thương trí mạng của nhân loại đều vô hiệu với lão, thể chất tăng lên rất nhiều, thời gian sử dụng vu thuật hệ kim loại sẽ được trợ giúp. Nhưng bởi vậysẽ mất đi xúc giác nhân loại. 2- Trọng lực vu trận: Ở bên ngoài thân thể phát hiện phù văn trọng lực vu trận, dự đoán độ hoàn chỉnh: 56%, đã ghi chép toàn bộ! Có thể phát ra trọng lực công kích từ 2 lần đến 25 lần, phạm vi tầm 100m! Dự đoán uy lực lớn nhất: 29 lần!”
Trải qua lần giao thủ này, tư liệu cụ thể của Mã Nhĩ Bố bị Lôi Lâm thăm dò rõ ràng hơn nửa.
Có thể nói, nếu như lần sau giao thủ. Mà Lôi Lâm lại có độ biện pháp tăng uy lực công kích vậy xác suất lão chết ở trên tay Lôi Lâm đã vượt qua một nửa.
Đây chỉ là ưu thế từ số liệu hiện ra, trong đôi mắt Lôi Lâm lóe lên ánh sáng, “Chíp! Thành lập mô hình, mô phỏng phương án đánh giết tốt nhất, tính cả số hai và số ba vào. . .”
Trong nháy mắt, từng hình ảnh giao chiến xuất hiện trong đầu Lôi Lâm.
Sau mười mấy phút, chíp đã phản hồi.
“Căn cứ vào số liệu mới nhất để mô phỏng, kết quả là mục tiêu tử vong! Số hai tử vong, số ba trọng thương, chủ thể bị thương nhẹ!”
Nhìn chíp đưa ra kết quả, Lôi Lâm nở một nụ cười: “Mã Nhĩ Bố! Lần sau gặp mặt chính là giờ chết của lão . .”
. . .
Ngoài bí cảnh sông Hằng, vẫn ở trong pháo đài chổng ngược kia.
Một gian phòng lạnh giá giống như hầm chứa đá, chung quanh còn xếp đầy các khối băng lớn.
Hải Tháp Nhĩ đeo một kính mắt dày đặc cồng kềnh, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trước mắt một cốc chịu nóng đang không ngừng sôi trào.
“Sợi tóc nữ yêu, móng tay bò sát, hơn nữa. . . tia nang của nhện Đỗ Lạc Khắc. . .”
Trong miệng ông ta không ngừng lầm bầm mấy câu không rõ nghĩa, hai tay giống máy móc tinh vi không ngừng thêm từng loại tài liệu vào cốc chịu nóng.
“Con gái Thâm Hồng, giáng lâm đi!”
Chờ đến khi những tài liệu trong cốc chịu nóng đã hoàn toàn hòa tan, Hải Tháp Nhĩ giang rộng hai tay ở giữa không trung, dùng một loại ngôn ngữ kỳ dị, ngâm xướng chú văn giống như đang tế tự vậy.
Vù. . .
Mặt đất bắt đầu run rẩy, một mùi máu tanh bắt đầu tràn ngập trong căn phòng nho nhỏ.
Trong nháy mắt dường như Hải Tháp Nhĩ nhìn thấy một đại dương màu đỏ ngòm, đang đập tới ông ta.
Đại dương màu đỏ ngòm cô đọng trong chớp mắt, biến thành một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp, nhưng quỷ dị là không có bộ mặt.
Thân ảnh người phụ nữ hư ảo, cứ thế trôi nổi giữa không trung.
“. . . fjisngsieal!” Hải Tháp Nhĩ đọc lên một chuỗi dài thần chú thượng cổ, những lời này thường khó đọc, cũng phi thường tối nghĩa, tràn ngập khí tức nguyên thủy và dã ma.
“Chít chít. . .” Khi nghe thấy Hải Tháp Nhĩ đọc tế văn, người phụ nữ kia rốt cục mở miệng, phát ra âm thanh giống chim hót, lại giống tiếng côn trùng nhỏ vẫy cánh.
“Nhanh! Dẫn tới!” Hải Tháp Nhĩ quay về sau nói với bà lão.
Bà lão vỗ tay một cái, hai hàng người hầu mặc trang phục màu đen đi vào, trói hơn mười người trên đầu bị túi đen che đi, thân thể còn đang phát run.
“Chít chít!” Người phụ nư giữa không trung kêu lên đầy hưng phấn, rồi lập tức hơi nghiêng thân thể về phía trước.
Phốc! Phốc! Phốc!
Từ trên người những tù binh kia, đột nhiên nứt ra vô số vết nứt. Máu tươi giống suối phun dâng lên.
Hai hàng người hầu giống như nhìn thấy ôn dịch vội vàng lùi ra.
Ào ào!
Huyết dịch ngưng tụ thành dòng suối nhỏ, quỷ dị trôi nổi ở giữa không trung, từ chỗ thấp chảy về người phụ nữ giữa không trung.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất không còn lại một tia máu. Mà màu đỏ trên thân người phụ nữ dường như càng thêm tươi đẹp hơn.
Sau khi chiếm được tế phẩm, người phụ nữ gật gù, bộ mặt không có ngũ quan khẽ nhúc nhích, hình thành dáng vẻ một bộ ấm trà.
Tí tách!
Một giọt chất lỏng màu đỏ như máu từ trong miệng ấm nhỏ xuống, rơi thẳng vào cốc chịu nóng.
Răng rắc!
Sau khi chất lỏng nhỏ vào cốc chịu nóng, một ngọn lửa màu đỏ lập tức bốc lên, khiến toàn bộ cốc chịu nóng đều lắc lư. Trong ngọn lửa đốt cháy lại thỉnh thoảng có tiếng vang khác từ bên trong phát ra, giống oan hồn đang than khóc vậy.
Khi ngọn lửa bắt đầu đốt cháy, người phụ nữ đã quỷ dị mà biến mất giữa không trung.
Dù là Hải Tháp Nhĩ hay bà lão, đều không có phát hiện đối phương rời đi như thế nào.
“Thế nào?” Bà lão chết nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu đỏ, ánh lửa lan tràn, chiếu rọi ra vẻ mặt làm người ta sợ hãi của bà ta.
Dưới ngọn lửa màu đỏ chiếu rọi, khuôn mặt bà lão giống như đã vặn vẹo, khiến người khác nhìn mà phát khiếp.
“Đây là biện pháp tốt nhất sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm mà tôi thu được. Đồng thời còn thông qua tế tự, mượn một tia sức mạnh từ huyết dịch ác niệm. . . Đối với nguyền rủa này hẳn là thuốc giải hữu hiệu nhất!”
Hải Tháp Nhĩ nhìn ngọn lửa màu đỏ đã dần dần tắt, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng.
“Chỉ hy vọng như thế! Khoảng cách đến thời gian nguyền rủa của Trân Na hoàn toàn phát tác đã vô cùng cấp bách. . .” Bà lão lẩm bẩm nói.
Nghe đến đó, trong đôi mắt Hải Tháp Nhĩ dường như lóe lên vẻ khác thường.
Tuy rằng Trân Na kế thừa thiên phú tiên đoán, là hi vọng của gia tộc này, nhưng Mạn Lạp cũng là người thân của đối phương, động tác này, đối với các thế lực bạch phù thủy chính là có chút quá mức.
Nhưng Hải Tháp Nhĩ che giấu vẻ kinh dị trong mắt mình rất khá, không để bà lão phát hiện.
Oành!
Lại qua mấy phút sau, ngọn lửa màu đỏ đã hoàn toàn tắt, lộ ra một vật thể kỳ dị đã đọng lại trong cốc chịu nóng.
Vật thể này giống là quái nhuyễn thể bị đóng bang còn đang vô ý thức ngọ nguậy.
“Thành công!” Trên mặt Hải Tháp Nhĩ lộ ra vẻ tươi cười.
Chợt, sắc mặt của ông ta chuyển thành nghiêm nghị, trịnh trọng nói với bà lão: “. . . Phu nhân, tuy rằng tôi rất tự tin với phương pháp giải trừ này, thế nhưng, nguyền rủa là một thứ phi thường phiền phức, có một số hắc vu sư còn thích thêm vào đủ loại độc tố buồn nôn, xử lý không tốt cũng sẽ phi thường phiền phức, bởi vậy, nếu như. . . Tôi nói là nếu như, có thể, vẫn nên nói chuyện cùng phù thủy hạ nguyền rủa. . .”
“Không cần! Gia tộc của tôi sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ ai! Vận mệnh ở phía sau chúng ta!” Bà lão lập tức cự tuyệt, Hải Tháp Nhĩ thấy vậy chỉ có thể cười khổ.
Bởi vì lo lắng vấn đề phản ứng dây chuyền từ nguyền rủa, bởi vậy khi trị liệu, Trân Na cùng Mạn Lạp bị tách ra nằm ở hai chỗ cách nhau rất xa.
Hải Tháp Nhĩ mặc một thân áo bào màu trắng, trên áo còn có rất nhiều phù văn lập loè hào quang màu nhũ bạch.
Lúc này ông ta nâng một bồn chứa trong tay, con quái nhuyễn thể kia lẳng lặng nằm ở bên trong.
Hải Tháp Nhĩ nhìn Mạn Lạp hôn mê bất tỉnh trên bàn thí nghiệm một chút, cuối cùng quay đầu nhìn bà lão một lần.
Bà lão mặt không hề cảm xúc gật gù.
Thấy thế, Hải Tháp Nhĩ chỉ có thể thầm thở dài, rồi vẻ mặt dần nghiêm túc lên, “Như vậy, tôi sẽ bắt đầu. . .”