Chương 465: Xung đột (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,072 lượt đọc

Chương 465: Xung đột (2)

” Quân đoàn Hắc Huyết! Các ngươi đi ra ngoài thủ vệ hành lang dẫn tới nơi này, trừ phi được mệnh lệnh từ ta, bằng không không cần cho bất cứ người nào đi vào!”

Khoa Bản lập tức bắt đầu bố trí nhiệm vụ phòng ngự.

Chờ đến khi hắc vu sư trong phòng đều được sắp xếp xong, vị hắc vu sư cấp hai này mới chuyển mắt nhìn đến Lôi Lâm, trong đôi mắt có vẻ đùa bỡn không them che giấu,giống như đang nhìn một chú chuột trắng nhỏ trong phòng thí nghiệm.

“Lôi Lâm phù thủy! Đối với cống hiến của cậu, liên minh hắc vu sư chúng ta đều đã thấy. . . Không biết hiện tại có thể nhờ cậu cực khổ thêm một chút nữa không?”

Hi Sơn đứng sau Khoa Bản lập tức hê hê cười lạnh. Dưới cái nhìn của hắn, lúc này Lôi Lâm đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì, mà kết cục của người như thế khi rơi vào tay phụ thân hắn đều sẽ không quá tốt.

“Chuyện gì?” Lôi Lâm không hề thay đổi sắc mặt hỏi.

“Mời cậu đi chết! ! ! !”

Khoa Bản cười quái dị. Trong nháy mắt ra tay! Cơn bão lực lượng tinh thần màu bạc không chút do d đảo qua văn phòng, sách vở cùng giá sách bay loạn, dưới ánh sáng màu bạc dần dần dập biến thành bột phấn.

Khoa Bản là hắc vu sư cấp hai. Dĩ nhiên không cần e ngại khế ước từ thẩm phán chi nhãn, hung hăng động thủ với Lôi Lâm! ! !

Lực lượng tinh thần màu bạc hóa thành bạch cốt quái trảo lớn, ở đốt ngón tay thậm chí còn mơ hồ nhỏ xuống từng dòng máu đỏ!

“Mày lại dám uy hiếp tao! Một phù thủy cấp 1 lại dám uy hiếp Khoa Bản tao! Đồng thời! Mày còn dám đối xử với Hi Sơn như vậy! Tao phải rút linh hồn của mày ra! Đặt trên bạch cốt hàn hỏa thiêu mười ngàn năm. . .”

Khoa Bản gầm lên.

Bạch!

Đối mặt với một phù thủy cấp hai ra tay toàn lực, đồng thời còn không phải trạng thái trọng thương như lần trước, vẻ mặt Lôi Lâm vô cùng thận trọng.

Một tầng vảy màu đen tỉ mỉ xuất hiện trên người hắn, cùng lúc đó, phòng ngự từ Đọa Tinh Chi Trụy cũng ngưng tụ trên người hắn, biến thành một áo giáp hư ảo. Trong nháy mắt Lôi Lâm đã tiến vào trạng thái phòng ngự cường đại nhất.

Vù! Trước ngực hắn hiện ra trọng lực trận pháp màu vàng đất, đồng thời lập tức bao trùm địa vực trong vòng100 mét.

Một luồng trọng lực vượt qua sức hút bình thường của trái đất 40 lầnxuất hiện ở đây.

Giống như bị ảnh hưởng của trọng lực, bạch cốt quái trảo giữa không trung hơi hơi chìm xuống. Tốc độ cũng trở nên chậm hơn.

“Tiềm ảnh Hỏa Cầu!” Lôi Lâm nhanh chóng đọc thần chú, hỏa cầu màu đen to lớn hiện lên, không ngừng kéo dài giữa không trung, mọc ra hai con mắt màu đỏ, đồng thời từ trong miệng bốc lên lưỡi như hỏa diễm.

Hỏa xà hắc diễm tiến lên, hung hang va chạm vào bạch cốt quái trảo màu trắng.

Ầm ầm! ! !

Tiếng nổ tung lập tức bao phủ toàn bộ văn phòng.

“Mày. . .” Khoa Bản lộ vẻ kinh nộ, ông ta lập tức hơi vung tay. Một vòng bảo vệ năng lượng màu đen lập tức bảo vệ vị trí quanh ý thức.

Lập tức, năng lượng màu đen cùng màu trắng bạc bắt đầu tàn phá, đồng thời không ngừng lan rộng.

Đầu tiên là sàn nhà, sau đó là bệ cửa sổ, phòng ốc. . .

Một đám mây hình nấm màu đen lớn dần hiện lên từ nơi hai vu thuật va chạm, đồng thời không ngừng lớn lên, cuối cùng thậm chí hình thành một hình cầu khổng lồ, không ngừng lan ra phía ngoài rồi nuốt chửng tất cả.

Tiếng nổ tung to lớn, thậm chí khiến chiến trường cách đó không xa im lặng, hắc vu sư khống chế sinh vật ma hóa và bạch phù thủy liều mạng phòng ngự đều ngừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tại vụ nổ lớn xuất hiện ở trung tâm tổng bộ.

Chờ đến khi tất cả đều lắng lại, văn phòng trước kia của Lai Ngang đã bị san bằng, toàn bộ kiến trúc chung quanh cũng biến mất không còn tăm hơi,

Ngay cả mặt đất đều bị cạo đi mấy tầng.

Đám hắc vu sư trước đó bị Khoa Bản sắp xếp đi ra ngoài cảnh giới đêì chịu ảnh hưởng, cả đám ngã trên mặt đất nằm, máu tươi và tay cụt chân đứt văng khắp nơi —— nếu không phải thực lực của bọn hắn hơn người, thiên phú vu thuật phòng ngự cường hãn, hiện tại e là đã chết hết chứ không phải chỉ bị trọng thương!

Hi Sơn đứng sau Khoa Bản lại càng thêm thê thảm, hắn bị song năng lượng khổng lồ quét ngang ra mấy trăm mét, bị một đống phế tích chôn vùi, không rõ sống chết.

Lôi Lâm lùi lại mấy bước, trên mặt tái nhợt.

Ở phía sau hắn, áo choàng trên người số hai cùng số ba đã không cánh mà bay, lộ ra bắp thịt cường tráng và dấu ấn vu thuật phù văn ở trên người.

“Mày. . .”

Khoa Bản duỗi ra một ngón tay khô gầy như que củi chỉ vào Lôi Lâm, vẻ mặt không thể tin tưởng được.

Tuy rằng vừa nãy ông ta phải phân tâm bảo vệ ý thức chủ, nhưng cũng dùng đến bảy, tám phần thực lực trên bạch cốt cự trảo, công kích trình độ như thế mà vẫn bị Lôi Lâm đỡ.

So với mấy ngày trước, hiện tại ông ta đã khôi phục toàn bộ thực lực, cũng không nương tay với Lôi Lâm!

Mà công kích trình độ như thế vẫn bị Lôi Lâm đón đỡ, lẽ nào hắn đã đạt đến cảnh giới phù thủy cấp hai rồi?

Trong lúc nhất thời Khoa Bản có chút nói không ra lời.

“Xem ra tao đoán không sai! Các ngươi quả nhiên có biện pháp thoát khỏi khế ước thẩm phán chi nhãn!”

Một bên khác, Lôi Lâm lùi về sau một khoảng cách, nhìn chòng chọc vào Khoa Bản.

Đối với hắn mà nói, ở đây có thể uy hiếp hắn cũng chỉ có Khoa Bản , người khác có thể bỏ qua.

Tuy rằng lần trước Lôi Lâm cùng Khoa Bản đã ký kết khế ước thẩm phán chi nhãn, nhưng hắn vốn thích chơi chữ thì làm sao có khả năng thật sự tin tưởng việc này?

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right