Chương 511: Bám thân (1)
“Trọng lực vu trận gấp trăm lần toàn lực khởi động!”
Lôi Lâm ấn vào huyệt Thái Dương của chính mình, phát ra sinh mệnh lệnh.
Ong ong! ! !
Một quang trận màu vàng đất khổng lồ từ trên mặt đất bốc lên, lôi kéo kết giới quang minh màu nhũ bạch.
Thân hình bạch phù thủy hơi ngưng lại, năng lượng chùm sáng trên tay hơi hơi thay đổi quỹ đạo, để Lôi Lâm tránh đi.
“Thượng cổ vu trận? Hắn bố trí lúc nào?”
Bạch phù thủy nhìn đại trận khủng bố trên mặt đất, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Chính là hiện tại! Lực hút vu trận!” phù hiệu hình chữ L ngược trên quần ao Lôi Lâm sáng lên, cả người giống như bị một hố đen lôi kéo, hóa thành một vệt đen, biến mất ở nơi này.
“Tiểu tử thú vị! Đáng tiếc! Nhiều thủ đoạn hơn nữa đều là vô dụng!” Sắc mặt bạch phù thủy bình tĩnh nhìn phương hướng Lôi Lâm chạy trốn, đột nhiên cười nhạt, dư quang khóe mắt tùy ý liếc lão phù thủy ở xa vài lần, thân hình hóa thành tia sáng, trong nháy mắt rời khỏi nơi này.
“Kịch độc? ! Hắn hẳn là chính là kịch độc Ma Vương Lôi Lâm gần đây rất nổi danh! Mà vị phù thủy cấp ba đại nhân kia không biết là thế lực của phe phù thủy nào. . .”
Lão phù thủy thất thần lẩm bẩm, lại không phát hiện trong đôi mắt A Nặc đứng một bên hiện ra vẻ hâm mộ.
. . .
Oành! Một bóng đen trùng kích trên trận pháp, lực hút vu trận to lớn trong nháy mắt phá nát.
Lôi Lâm mạnh mẽ thở phào một hơi, “Phù thủy cấp ba, hiện tại mình quả nhiên không thể chống lại. . .”
Lúc trước, dưới ảnh hưởng của tâm tình hóa, Lôi Lâm hung hăng đánh giết Ước Kiều Nạp có hậu trường cứng rắn, ở trạng thái nổi giận, thậm chí ngay cả một chút biện pháp phòng hộ đều không làm.
Mà khi hắn đánh giết Ước Kiều Nạp, dấu ấn tử vong đến từ phù thủy cấp ba đã in lại trên người Lôi Lâm.
Đa số phù thủy đều biết thủ đoạn này, đối với Lôi Lâm, đánh dấu của phù thủy cấp hai căn bản vô hiệu đối với hắn, nhưng rất hiển nhiên. Phù thủy cấp ba gieo xuống đánh dấu để lần theo lại không dễ dàng giải trừ như vậy.
Lôi Lâm cười khổ, nhìn thức hải của mình.
Trong hải dương màu đỏ như máu, một điểm sáng màu nhũ bạch giống giòi trong xương, vững vàng ghim ở nơi đó, đồng thời khi Lôi Lâm không chú ý sẽ mở rộng.
Muốn loại bỏ được ấn ký này, nhất định phải tiêu hao thời gian dài cùng lực lượng tinh thần để chậm rãi làm hao mòn.
Đây là phương án tốt nhất chíp đưa ra, nhưng hiện tại cứ cách một quãng thời gian Lôi Lâm sẽ bị đối phương tìm ra, căn bản cũng không đủ thời gian để xử lý thứ này.
Sauk hi trải qua mấy lần chiến đấu này, Lôi Lâm cũng có lý giải càng sâu đối với thực lực của mình.
Bây giờ đối với những phù thủy cấp hai may mắn thăng cấp kia, hắn tuyệt đối là nhân vật khủng bố.
Nắm giữ phương pháp minh tưởng cao cấp, sau đó lại đạt được dòng máu mạnh mẽ, mỗi lần đẳng cấp thuật sĩ tăng lên đều sẽ mang đến cho hắn lợi ích cực kỳ lớn và thực lực được tăng cường.
Nhưng đối với những phù thủy cấp hai cũng nắm giữ phương pháp minh tưởng cao cấp kia, chênh lệch cũng không phải rõ ràng như vậy.
“Hiện tại thực lực của mình trong hàng ngũ phù thủy cấp hai cũng được xem như cấp độ tinh anh. Nhưng đối đầu với bất kỳ phù thủy cấp ba nào vẫn không có nắm chắc, thậm chí ngay cả việc chạy trốn đều phải xem vận khí!”
Lôi Lâm lắc lắc đầu. Đi ra ngoài.
Xuất hiện trước mắt hắn là một trấn nhỏ đã hoang vu, trên mặt đất đầy tro bụi rác rưởi và các loại dây leo.
“Không được! Dấu ấn trên người mình mỗi thời mỗi khắc đều đang phát ra gợn sóng định vị, dù ở nơi nào thuộc Nam Hải bờ đều sẽ bị tìm tìm ra, phải đi tới một nơi vô cùng xa xôi, xa đến mức đủ ngăn cách dấu ấn lan truyền tin tức!”
Trong đôi mắt Lôi Lâm bắn ra vẻ kiên định, mà nơi này chính là trấn nhỏ hoang vu có bí cảnh Đồ Hồn Giáo!
“Nếu thực sự không được thì chỉ có cách thông qua truyền tống trận để rời đi nơi này! Nếu như động tác đủ nhanh, lão sẽ không phát hiện được nơi này. Mình còn có thể trở về bất cứ lúc nào!”
Nếu như đối phương không phát hiện ra bí cảnh này, vậy sau khi Lôi Lâm loại bỏ dấu ấn ở bên kia xong lại có thể nghênh ngang trở lại Nam Hải bờ.
Một khi lối vào bí cảnh bị đối phương phát hiện, như vậy dù Lôi Lâm không muốn như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ nơi này, hủy diệt truyền tống trận đối diện, vĩnh viễn rời đi nơi này.
“Không nghĩ tới phải vận dụng hậu chiêu này nhanh như vậy!”
Lôi Lâm nở nụ cười khổ, thông qua lối vào trận pháp trong biệt thự, hắn lại lần nữa tiến vào bí cảnh đồ hồn, khi thông qua trận pháp hư không, Lôi Lâm đưa tay bắn ra, một tia sáng màu đỏ bắn vào vách tường.
” Lần này vu thuật dò xét ở khoảng cách xa và linh hồn ta tớ đều không chiếm được, muốn qua đó thì chỉ có thể là mình tự mình qua trước, tuy rằng thông qua chíp đo lường đã có thể khẳng định truyền tống trận sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng loại cảm giác đánh bạc này thật sự không dễ chịu. . .”
Lôi Lâm cau mày, đi tới trước đường hầm khẩn cấp trong mật thất.
Tuy rằng hắn có thể xác định truyền tống trận không có vấn đề, nhưng hoàn cảnh bên kia rốt cuộc là như thế nào, thực sự là không thể khẳng định.
Có một điểm duy nhất có thể xác định chính là chỗ cần đến kia cách nơi này cực xa, trên cơ bản chỉ cần hắn trốn qua đó, lại chặt đứt vu trận liên hệ giữa hai bên thì có thể hoàn toàn thoát khỏi phù thủy cấp ba kia truy sát!
“Trước tiên qua đó xem một chút, thực sự không được còn có thể trở về!” Lôi Lâm an ủi chính mình.