Chương 1: Đêm đánh dấu đầu tiên

person Tác giả: Ám Đăng schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:39 visibility 4,310 lượt đọc

Ánh đèn sàn le lói chỉ đủ soi tỏ một góc sofa trong phòng khách sạn, nhuộm vàng nửa bức tường như một vầng trăng khuyết, chỉ lờ mờ thấy được vài vệt mây trang trí.

Mồ hôi làm áo dính chặt vào da thịt, bức bối và khó chịu. Hơi nóng hầm hập bị giam cầm dưới lớp vải, ập đến trước cả khi cô kịp tỉnh táo hoàn toàn, ngột ngạt đến không thở nổi.

Thẩm Ý Thư khẽ cau mày, mơ màng mở mắt. Một lọn tóc mềm mại lướt qua gò má, mang theo hương thơm của hoa Mê Điệt quẩn quanh chóp mũi.

Ngọn lửa trong người dường như được đổ thêm dầu, càng cháy lên dữ dội. Cảm giác khô nóng bức bối cuộn trào trong lồng ngực, điên cuồng tìm kiếm một lối thoát.

Cô nặng nề nhấc mi mắt lên.

Từ góc nhìn của cô, chỉ có thể thấy bóng lưng của người đó. Mái tóc đen gợn sóng buông dài, khẽ lướt qua vòng eo thon gọn, vài sợi tóc không chịu vào nếp cứ thế vương ra ngoài.

Thẩm Ý Thư hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gắng gượng gồng mình ngồi dậy. Người kia dường như cảm nhận được cử động, liền quay đầu lại.

Xương quai xanh mảnh khảnh, hõm sâu quyến rũ. Bờ vai gầy khẽ cong, chiếc cổ trắng ngần tựa sứ, thanh tú và kiêu kỳ. Mỗi đường nét đều là một lời mời gọi đầy mê hoặc.

Lời mời gọi ấy vừa chớm nở, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Thẩm Ý Thư cũng sắp đứt phựt. Cô sững sờ nhận ra, cơn khô nóng của mình bắt nguồn từ đâu.

Người bình thường khi đến tuổi 18 sẽ phân hóa thành Alpha, Omega hoặc Beta – loại phổ biến nhất.

Là một Alpha, Thẩm Ý Thư quá hiểu những triệu chứng của kỳ mẫn cảm. Chỉ là... cô nhớ rõ mình vừa mới tiêm thuốc ức chế xong, tại sao lại đột ngột rơi vào trạng thái này?

Thẩm Ý Thư nuốt khan một tiếng, cuối cùng cũng đối diện với đôi mắt của chủ nhân mùi hương mời gọi kia. Và rồi, cô đã hiểu.

Omega trước mắt cô, cũng đang trong kỳ ph*t t*nh.

Ánh mắt người đó lạnh lùng đến xa cách, lạnh đến mức Thẩm Ý Thư có cảm giác thứ chị ta đang nhìn là ga trải giường chứ không phải mình.

Thế nhưng, vành mắt ửng hồng đã phản bội lại tất cả. Hương Mê Điệt trong không khí mỗi lúc một nồng đậm, đặc quánh, khiến Thẩm Ý Thư choáng váng như thể đang lạc vào một biển hoa, còn bản thân thì chòng chành trên một con thuyền nhỏ sắp lật.

Quý Hướng Vũ nghiêng đầu, châm một điếu thuốc.

Chị vốn không thích mùi thuốc lá, nhưng chị còn chán ghét hơn cái dáng vẻ mất kiểm soát của bản thân mỗi khi kỳ ph*t t*nh ập đến. Vị khói đăng đắng dường như có thể tạm thời đè nén cơn bứt rứt trong người, giúp chị không đến mức hoàn toàn chìm vào bể dục.

Làn khói mỏng được chị chậm rãi thở ra, đôi mắt hẹp dài khẽ chớp, một lớp hơi nước mờ ảo bao phủ, làm tan đi nét sắc sảo nơi đuôi mắt. Sống mũi cao thẳng, đôi môi phía dưới mang một sắc hồng đào căng mọng. Chị khẽ mím môi, làn khói lượn lờ trong không khí rồi tan biến.

Hút một hơi thật dài, đến khi thở ra hết khói, Quý Hướng Vũ mới quay lại nhìn Thẩm Ý Thư.

"Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói có chút khàn, âm cuối lại hơi mềm mại, thậm chí còn mang theo một tia nũng nịu không giấu được.

Quý Hướng Vũ dường như rất ghét cái sự mềm mại ấy trong giọng nói của mình, chị khẽ "chậc" một tiếng, đứng dậy dí mẩu thuốc lá vào gạt tàn.

Thẩm Ý Thư rất muốn hỏi: tôi đang ở đâu, chị là ai, và tại sao một Alpha và một Omega lại ở chung trong một căn phòng thế này?

Ngay khoảnh khắc nhận ra điều bất thường, vô số thông tin như những trang sách lật vội, ào ạt tràn vào tâm trí. Cô nhìn thẳng vào mắt Quý Hướng Vũ, chết sững tại chỗ.

Cô, Thẩm Ý Thư, đã xuyên không.

Và nghiệt ngã hơn nữa, cô, một Alpha ngây thơ từ nhỏ đến lớn chưa từng nắm tay Omega, lại xuyên thành một vai phản diện cặn bã, ăn chơi trác táng, phẩm hạnh thối nát.

Trong nguyên tác, cô chỉ là một kẻ ngáng đường độc ác cho tình yêu của hai nữ chính. Là một diễn viên quèn trong giới giải trí, cô đã tìm mọi cách để gây khó dễ cho nữ chính Lâm Lạc Sanh, thậm chí còn hạ thuốc, quay video ác ý, định đánh dấu Lâm Lạc Sanh hòng hủy hoại ý chí và danh tiếng của cô ấy.

—— Dĩ nhiên, cô ta đã thất bại. Nữ chính thà chết không chịu khuất phục, còn Alpha định mệnh của đời cô ấy thì từ trên trời rơi xuống giải cứu.

Còn cô, kẻ phản diện, bị cặp đôi chính liên thủ trả thù, cuối cùng thân bại danh liệt phải rời khỏi showbiz, bị gia đình ruồng bỏ, và kết thúc cuộc đời trong nước mắt sau song sắt.

Không thể không nói, kết cục của Alpha cặn bã này đúng là quả báo, hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng vấn đề là, bây giờ cô đã xuyên vào đây, và trước mặt cô là một Omega đang trong kỳ ph*t t*nh.

Gần như ngay lập tức, cô chỉ muốn bật dậy bỏ chạy. Tục ngữ có câu, đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với nhân vật chính, cô không muốn nếm mùi lao tù đâu!

Quý Hướng Vũ đột ngột giữ chặt cổ tay cô.

Ngón tay thon dài vừa cầm điếu thuốc mang theo hơi lạnh. Quý Hướng Vũ đang phải dùng toàn bộ sức lực để duy trì chút lý trí cuối cùng, nên cái nắm tay này gần như chẳng có chút lực nào.

Vậy mà Thẩm Ý Thư vẫn dừng lại.

Cô hoàn toàn có thể dùng sức thoát ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đứng im, muốn xem thử Quý Hướng Vũ định làm gì.

Ngón tay trên cổ tay cô siết chặt hơn một chút, khớp xương trở nên trắng bệch. Nơi da thịt giao nhau như có lửa đốt, nóng đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.

"Đánh dấu tôi đi," Quý Hướng Vũ thốt ra một câu khiến Thẩm Ý Thư không tài nào ngờ tới.

Không còn tác dụng của thuốc lá, cơn bứt rứt trong người như những con sóng trong đêm, dồn dập vỗ vào bờ, đánh cho Quý Hướng Vũ đầu óc quay cuồng.

"Không hay đâu," Thẩm Ý Thư từ chối không chút do dự. "Quân tử không nhân lúc người ta gặp khó mà làm bậy."

Mùi hương Mê Điệt càng lúc càng đậm, Thẩm Ý Thư thầm nghĩ nếu nữ chính không buông tay, cô thật sự sẽ mất kiểm soát mất.

"Chậc."

Chị không đôi co với Thẩm Ý Thư nữa. Chút lý trí còn sót lại trong đầu chị sắp tan biến hoàn toàn rồi.

Nếu không được đánh dấu kịp thời, đến khi hoàn toàn mất đi lý trí, chị không thể chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra giữa mình và Thẩm Ý Thư nữa.

Thẩm Ý Thư vừa định nói hay là mình đi gọi người mang thuốc ức chế tới, Quý Hướng Vũ đã cúi người, áp sát vào cô.

Đôi đồng tử đen láy như mực, vì một tầng hơi nước mà trở nên mềm mại hơn vài phần. Khi gương mặt ấy tiến lại gần, Thẩm Ý Thư bị vẻ đẹp kia làm cho chấn động đến mức gần như nín thở.

Không ai có thể không rung động trước cái đẹp, và Thẩm Ý Thư cũng không ngoại lệ. Hương Mê Điệt xộc vào mũi, đôi môi mềm mại lướt qua vành tai, bàn tay đã từng kẹp điếu thuốc của Quý Hướng Vũ giờ đây đang giữ lấy cằm Thẩm Ý Thư, đầu ngón tay còn vương lại chút mùi khói. Chị khẽ dùng sức, buộc Alpha phải ngẩng cổ lên.

Gáy của Alpha cũng trắng nõn và thanh tú. Quý Hướng Vũ l**m môi, rồi cắn phập lên đó.

Bị một Omega cắn vào gáy, đó là lời khiêu khích tr*n tr** nhất. Sẽ không có bất kỳ Alpha nào đang trong kỳ mẫn cảm lại giao gáy của mình cho một người xa lạ.

Sợi dây lý trí cuối cùng của Thẩm Ý Thư cũng đứt phựt.

Cô không phải thánh nhân, huống hồ đây là do Quý Hướng Vũ chủ động yêu cầu, thậm chí còn trực tiếp khiêu khích sau khi bị cô từ chối.

Quý Hướng Vũ chỉ nghe thấy mùi hương Tuyết Tùng đột ngột bùng nổ, sau đó khung cảnh trước mắt bỗng đảo lộn, màu trắng của ga giường đã biến thành màu trắng của trần nhà.

Thẩm Ý Thư cúi người xuống, khóe môi cô vốn cong tự nhiên, nên dù không cười cũng chẳng mang vẻ gì là đe dọa. Nhưng giờ phút này, đôi mắt hẹp dài của cô lại chứa đầy sự nguy hiểm của kẻ đi săn khi phát hiện ra con mồi.

"Có thể sẽ hơi đau một chút," Thẩm Ý Thư chớp mắt, nhếch môi cười, để lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn. "Tỷ tỷ, ráng nhịn một chút nhé."

Cả trước và sau khi xuyên không, cô đều nhỏ tuổi hơn nữ chính, nên tiếng "tỷ tỷ" này cô gọi không sai chút nào.

Lúc mới tỉnh, Thẩm Ý Thư vẫn còn mơ màng, pheromone bị hương Mê Điệt của Quý Hướng Vũ áp chế hoàn toàn. Giờ đây, cảm xúc dâng trào, hương Tuyết Tùng bùng nổ dữ dội như một lớp sương ẩm ướt, đè ép khiến Quý Hướng Vũ không thở nổi, cảm giác như người chết đuối vớ được cọc.

Vẻ lãnh đạm ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Răng nanh sắc nhọn c*m v** vùng da thịt mềm mại của Omega. Thẩm Ý Thư chưa từng làm việc này bao giờ, kiến thức nhiều nhất cũng chỉ là từ sách sinh vật học, nên động tác vừa ngô nghê lại vừa l* m*ng.

Hormone kh*** c*m trào dâng trong huyết quản, mặt cả hai đều đỏ bừng. Những ngón tay đang bấu vào cánh tay Thẩm Ý Thư như muốn lún sâu vào da thịt, thúc giục cô đừng tra tấn người khác nữa.

"Em... mau lên một chút..." Hơi thở của Quý Hướng Vũ dồn dập, đến nỗi nói không thành câu.

Thẩm Ý Thư lật người, rơi khỏi con thuyền, chìm sâu vào biển hoa Mê Điệt, và khuấy lên một trận sóng lớn.

...

Trước khi ngất đi, Quý Hướng Vũ ngửa đầu nhìn trần nhà, bất lực thầm nghĩ.

Chuyện tiếp theo, đúng là không nằm trong tầm kiểm soát của chị nữa rồi.

Nhưng thực ra, Thẩm Ý Thư chẳng làm gì cả.

Cô từng đọc trong sách rằng, Omega trong kỳ ph*t t*nh sẽ có những hành vi không thể kiểm soát do tác động của pheromone. Cô cho rằng nữ chính cũng đang ở trong tình huống đó.

Sau khi tạm thời đánh dấu cho Quý Hướng Vũ, cô liền xoay người xuống giường. Một lần đánh dấu tạm thời có thể duy trì được vài ngày, thời gian đó đủ để Alpha định mệnh của nữ chính đến cứu. Hy vọng rằng sau khi họ đến, thấy cô chưa làm gì quá đáng mà nương tay cho một con đường sống.

Đầu óc cô vẫn còn ong ong, cô bước ra khỏi phòng ngủ. Đây là một phòng suite, Thẩm Ý Thư định tìm một góc nào đó để đầu óc tỉnh táo lại, xâu chuỗi toàn bộ sự việc và suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Trong phòng ngủ, hai loại pheromone quấn quýt lấy nhau. Thẩm Ý Thư bước ra, mặt mày khó tả, vội bật hệ thống thông gió, đóng cửa lại rồi ôm đầu đi về phía phòng khách.

Phòng khách trải một tấm thảm hoa văn cầu kỳ, ở giữa là bộ sofa màu kem và bàn trà bằng kính. Ánh đèn chùm pha lê chiếu xuống mặt bàn, phản xạ ra thứ ánh sáng chói mắt.

Trên bàn trà có một hộp xốp. Thẩm Ý Thư lại gần mới phát hiện, đó là một hộp thuốc ức chế chuyên dụng cho Omega, được bọc trong túi chườm nước đá.

Bên cạnh hộp xốp là một vỏ thuốc đã được bóc ra. Thuốc đã hết.

Thẩm Ý Thư vô thức nhìn lại về phía phòng ngủ.

Cô vốn tưởng rằng nữ chính vì không có thuốc ức chế mới mất kiểm soát, nhưng xem ra không phải vậy.

Cô vẫn còn hơi choáng váng, đặt vỏ thuốc rỗng xuống rồi ngồi phịch lên sofa, day day thái dương, bắt đầu sắp xếp lại mớ thông tin hỗn loạn.

Ngồi trên sofa một lúc, Thẩm Ý Thư dần dần nhớ lại thiết lập nhân vật của mình trong nguyên tác.

Một diễn viên quèn không tên tuổi, loại diễn viên này trong giới giải trí có đến hàng vạn. Bộ phim gần đây nhất cô tham gia là 《Trâm Vàng Trâm Bạc》, cùng đoàn với nữ chính Lâm Lạc Sanh. Nữ chính được chọn vào vai nữ phụ thứ ba qua buổi thử vai, còn cô là nữ phụ thứ tư nhờ "mang vốn vào đoàn".

Cùng là diễn viên quèn, nhưng cách hai người vào đoàn phim khác nhau, nên nhân viên trong đoàn cũng "trông mặt mà bắt hình dong". Trong giới này, con gái xinh đẹp không thiếu, nhưng người có kẻ chống lưng lại không nhiều. Một người vừa xinh đẹp vừa có hậu thuẫn như Thẩm Ý Thư, trong mắt nhân viên đoàn phim, việc nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn. Vì vậy, họ ra sức nịnh bợ cô, đồng thời gây khó dễ cho Lâm Lạc Sanh mọi lúc mọi nơi.

Thẩm Ý Thư: "..." Đây đúng là kịch bản tiêu chuẩn của một vai pháo hôi.

Ngoài hai người họ, nữ chính và nữ phụ thứ hai đều là những diễn viên đã có kinh nghiệm lâu năm, thậm chí nữ chính còn từng đoạt giải thưởng lớn. Nguyên tác đã miêu tả vẻ đẹp của chị là kinh người, bất cứ ai từng gặp đều phải kinh ngạc vì sao tạo hóa lại có thể ưu ái tạo ra một gương mặt hoàn hảo đến thế.

Thẩm Ý Thư bất giác lại nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ.

Không biết vị đại mỹ nhân ở trong phòng này, so với nữ chính trong truyện, ai hơn ai kém nhỉ.

Theo như cốt truyện, chắc hẳn đang đến đoạn cô sau vài lần ngáng chân nữ chính bất thành đã thẹn quá hóa giận, quyết định dùng đến thủ đoạn hạ lưu.

Và rồi, cô xuyên tới, biến thành chính tên Alpha cặn bã ấy. Chuyện cặn bã chưa kịp làm, nhưng chuyện không có trong kịch bản thì lại làm rồi – cô đã cắn nữ chính một cái.

Giờ mà đi xin tha thì còn kịp không nhỉ?

Dù có vặn ngược đồng hồ mười lần, thời gian cũng chẳng thể quay lại khoảnh khắc cô vừa xuyên đến.

Thẩm Ý Thư tìm khắp người cũng không thấy điện thoại, đành ngồi chờ người trong phòng tỉnh lại để giải thích tình hình. Cô đi về phía cửa sổ sát đất, mở toang ra. Làn gió đêm mang theo hơi lạnh cuối hạ khẽ lướt qua gương mặt, Thẩm Ý Thư thoải mái nhắm hờ mắt tận hưởng.

Từ ban công nhìn xuống, vừa vặn thấy được cổng chính của khách sạn.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại, một đám vệ sĩ vây quanh. Một người đàn ông mặc sơ mi trắng bế một người khác đã được che kín mặt vào hàng ghế sau, chỉ để lộ ra đôi chân thon trắng nõn dưới lớp vest.

Chiếc xe hiên ngang rời đi.

Thẩm Ý Thư còn đang đoán xem đây có phải lại là một câu chuyện tình yêu tiểu thuyết nào không thì cửa phòng ngủ bật mở.

Vẻ ửng hồng trên mặt người kia vẫn chưa tan hết, đuôi mắt khóe mày còn vương lại dư vị của cuộc hoan tình. Chị mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, dây váy mảnh mai vắt trên vai. Váy được cắt may vừa vặn, ôm lấy vòng eo, phác hoạ nên đường cong lả lơi mà quyến rũ, nhưng lại không quá bó sát, giấu đi càng nhiều chi tiết khiến người ta tò mò.

Chị dựa vào khung cửa, tay cầm điện thoại, không mang giày. Thẩm Ý Thư ước chừng chị cao phải trên 1m73, chỉ thấp hơn mình một chút. Đầu gối chân trái hơi khuỵu xuống, chân phải thẳng tắp thon dài, trông như một người mẫu đang tạo dáng chuyên nghiệp.

Lúc này Thẩm Ý Thư mới để ý, chị đi chân trần trên thảm.

Cô đứng dậy, chuẩn bị sẵn những lời định nói, rồi hắng giọng: "Lâm tiểu thư, xin lỗi..."

Quý Hướng Vũ nhếch môi cười, một nụ cười như có như không, chị ngước mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: "Lâm tiểu thư?"

Thẩm Ý Thư cứng họng, không biết mình đã nói sai chữ nào, cô chỉ nhìn vào mắt Quý Hướng Vũ, không dám mở miệng nữa.

"Tôi không phải Lâm Lạc Sanh." Quý Hướng Vũ cũng không úp mở.

"...Hả?" Cú sốc quá lớn khiến Thẩm Ý Thư nhất thời không phản ứng kịp.

Quý Hướng Vũ thấy vẻ mặt ngây ngẩn của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bực bội không tên, sắc mặt lạnh đi, nụ cười châm chọc trên môi càng sâu hơn.

"Không phải Lâm Lạc Sanh, em thất vọng lắm sao?"

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right