Chương 616: Hắn Tới Động Phòng Thay Người Ta À?
Mục đích Lăng Vân đi vào Hùng Phong Quan, thật ra chính là tìm kiếm phụ thân của nàng.
Có lẽ nàng đã tìm được, và người kia đang ở trong thánh địa Bách Linh, cho nên nàng mới cố ý triển lộ ra huyết mạch của mình.
Với lại nếu như hắn không đoán sai, rất có thể phụ thân của nàng chính là thống lĩnh của thánh địa Bách Linh ở Hùng Phong Quan, chính là người được gọi là Đại Thánh Kỳ Lân kia.
Cho nên hắn chắc chắn không thể nào có ý đồ đối với Lăng Vân.
Nếu không thì cũng quá phát rồ rồi.
Sau một lát, bọn hắn đi tới nơi đóng quân của thánh địa Bách Linh.
- Hôm nay là ngày đại hỉ của Đại Thánh chúng ta, người ngoài dừng bước!
- Không có thư mời thì không ai được đi vào!
Hai người canh cửa mọc ra đầu sói ngăn bọn hắn lại.
Diệp Tùy Phong lập tức ngạc nhiên.
Sẽ không thật sự là Lăng Vân chứ?
Đánh mặt tới nhanh như vậy à?
Hắn ra hiệu Nhạc Tiểu Chiêu, Nhạc Tiểu Chiêu vội vàng tiến lên, ném ra một khối lệnh bài đen sì.
Sau khi tên giữ cửa nhìn thấy lệnh bài thì lập tức run lẩy bẩy, cung kính nằm rạp trên mặt đất, không nói nổi một lời nào.
- Nói với Hắc Lân, bảo hắn lăn đến đại sảnh gặp ta!
Nói xong, Nhạc Tiểu Chiêu mời mấy người Diệp Tùy Phong đi vào.
Ở thánh địa Bách Linh, nàng mới thật sự là chủ nhân.
Trực tiếp gọi Hắc Lân qua tra hỏi là được, không cần thiết phải làm chuyện vi phục xuất tuần gì đó, trước để cho đối phương phách lối một hồi, sau đó lại lấy ra thân phận phản sát.
Mấy người đi vào trụ sở, trong này quả nhiên giăng đèn kết hoa, một mảnh cảnh tượng hỉ khí dương dương (không khí tân hôn), tràn đầy vui mừng.
Bọn hắn đi vào đại sảnh, đuổi toàn bộ người không có phận sự ra ngoài, ở bên cạnh chuyện phiếm, một bên chờ đợi vị Đại Thánh Kỳ Lân này đến.
Qua một thời gian không lâu, tiếng gió bên ngoài rít gào.
Sau đó, một bóng người mặc trường bào màu đỏ từ trên bầu trời chạy xuống dưới.
Cũng không biết là quá mức kinh hoảng hay cố ý, khi hắn ta rơi xuống đất thì lập tức ngã một phát, sau đó thật lộn nhào lăn vào trong đại sảnh.
- Thuộc hạ bái kiến Thánh Chủ đại nhân!
- Không thể từ xa tiếp đón, còn xin Thánh Chủ đại nhân thứ tội!
Người tới chính là tân lang quan hôm nay, Đại Thánh Kỳ Lân.
Nhạc Tiểu Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Tùy Phong, sau đó thản nhiên hỏi:
- Ta hỏi ngươi, mấy tháng trước, có phải ngươi đã cưỡng ép bắt đi một nữ tử mang huyết mạch Kỳ Lân từ Thanh Lan Tông hay không?
Thân thể Hắc Lân run lên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nói nhỏ ra:
- Vâng.
- Hiện tại nàng ấy đang ở đâu?
Đừng nhìn Nhạc Tiểu Chiêu ở trước mặt Diệp Tùy Phong giống như một đứa trẻ, nhưng ở ngoài, nàng chính là người đứng đầu trong ba thánh chủ của giới Thái Ly, uy nghiêm khí độ nặng nề đến dọa người.
Không tin thì nhìn Hắc Lân đi, run lẩy bẩy, cái trán gần sát trên mặt đất, nhấc cũng không dám nhấc lên một chút.
- Ở… Ở… Ở trong phòng cưới.
Hắc Lân khó khăn nói, lúc này trên người nó đã đầm đìa mồ hôi.
Diệp Tùy Phong nhìn mặt trời vẫn còn chưa xuống núi một chút, nghĩ đến chắc là vẫn còn chưa tiến hành nghi thức vào động phòng.
Chẳng lẽ Lăng Vân không nói cho Hắc Lân biết quan hệ giữa hai người à, hay nàng có mưu đồ khác?
Hắn quyết định tự mình đi hỏi một chút.
- Ngươi cứ làm việc của mình trước đi, ta đi gặp nàng.
Diệp Tùy Phong nói.
Sau đó, bóng người của hắn chậm rãi biến mất ghế.
Phương Tiểu Nhân ở bên cạnh nháy nháy mắt.
- Hắn tới động phòng thay người ta à?
………
Hùng Phong Quan, phân bộ của thánh địa Bách Linh.
Vải hồng quấn đầy viện, khách quý qua lại, một mảnh vui mừng.
Nhưng những tân khách này không biết là, Kỳ Lân Đại Thánh của bọn hắn đang run lẩy bẩy quỳ gối ở trong đại sảnh.
Mà người đi vào phòng cưới cũng biến thành một người khác.
Sau khi cảm giác được có người đi vào, thân thể tân nương tử mặc một bộ Hồng Y rõ ràng hơi run một.
Diệp Tùy Phong nhận ra, tân nương chính là bản thân Lăng Vân.
Đến cùng là vì sao?
Hắn cất bước tiến lên, chuẩn bị tìm tòi hư thực.
Theo Diệp Tùy Phong càng ngày càng tới gần, hô hấp của Lăng Vân cũng dần bắt đầu gấp rút, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nhịp đập hoảng loạn trong lòng nàng.
Theo tay cầm lên một cây thủ trượng bên cạnh, Diệp Tùy Phong nhẹ nhàng nâng lên khăn voan đỏ che mặt Lăng Vân.
Một gương mặt tinh xảo, nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi rung động.
- Sao ngươi lại ở đây?
Diệp Tùy Phong mở miệng hỏi.
- Hả?
Đây rõ ràng không phải là âm thanh của Hắc Lân, làm Lăng Vân khẽ giật mình, sau đó từ từ mở mắt.
Một bóng người quen thuộc đập vào mi mắt của nàng.
- Diệp Tùy Phong?
Lăng Vân lập tức lên tiếng kinh hô.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện âm thanh của mình quá lớn, vội vàng bịt miệng mình lại, nhìn ra ngoài cửa một chút, giảm thấp âm thanh hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở đây?
- Sao ngươi lại lén vào đây?
- Đại Thánh Kỳ Lân đâu? Hắn có phát hiện ngươi không?
Bởi vì quá kinh ngạc và bối rối nên vấn đề của Lăng Vân rất lộn xộn, bộ dáng lộ ra có chút nói không mạch lạc.
- Việc này nói ra rất dài dòng.
Diệp Tùy Phong ngồi lên cái ghế bên cạnh, cười nói:
- Ta chỉ muốn đến xem thử ngươi đang ở đây chơi trò gì?
Lăng Vân sửng sốt rất lâu, sau đó mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
- Ta. Có chuyện quan trọng cần làm!
- Ngươi vẫn là mau chóng rời khỏi nơi này đi!
- Nếu như bị người khác phát hiện thì Đại Thánh Kỳ Lân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!
Nàng lo lắng bảo.
- Không vội, hắn sẽ không kịp đuổi đến đây đâu.
Diệp Tùy Phong vẫn rất lạnh nhạt, nói:
- Trước đó ngươi lưu lại cho ta một phong thư, nói là đã tìm được manh mối.
- Chắc chính là Đại Thánh Kỳ Lân này đúng không?
Hắn không nói dài dòng, đi thẳng vào chủ đề.
Lăng Vân yên lặng một hồi, hình như đang xoắn xuýt có nên nói cho Diệp Tùy Phong hay không, nhưng nhất cuối cùng thì nàng vẫn gật đầu.
- Không sai, chính là hắn.
Diệp Tùy Phong nhíu mày:
- Vậy ta càng không rõ.
- Nếu ngươi đã biết là hắn thì vì sao còn muốn lựa chọn thành hôn với hắn chứ?
Lăng Vân nhìn Diệp Tùy Phong, trong con ngươi xinh đẹp của nàng cũng chỉ có vô tận lạnh lẽo.
- Bởi vì chỉ có như vậy thì ta mới có thể làm hắn phải trả giá lớn cho hành động của mình.