Chương 617: Chuyện Xưa Về Mẹ Lăng Vân.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 484 lượt đọc

Chương 617: Chuyện Xưa Về Mẹ Lăng Vân.

Sau đó, Lăng Vân kể cho Diệp Tùy Phong nghe về chuyện đã xảy ra sau khi đi vào Hùng Phong Quan.

Sau khi, nàng lấy được tin tức có liên quan đến cha đẻ của mình, đã đi theo đội ngũ của Thanh Lan Tông tới Hùng Phong Quan.

Sau khi tìm hiểu, nàng đã xác định thân phận của người kia.

Chính là thống lĩnh phân bộ Bách Linh tông, Đại Thánh Kỳ Lân Hắc Lân, tu vi Tiên Tôn.

Sau khi đạt được tin tức này, trong lòng của Lăng Vân rất tuyệt vọng.

Trước đây thật lâu, nàng đã biết thân phận cha đẻ của mình không đơn giản, nhưng không ngờ rằng sẽ là loại đại nhân vật cấp bậc này.

Tiên Tôn, dù thiên phú của nàng kinh người cơ nào thì cũng không có lòng tin có thể đạt tới trình độ đó, chớ nói chi là lấy lại công đạo thay mình và mẹ.

Trong hiện thực, thường thường tiền đề của công đạo là nắm giữ địa vị ngang nhau.

Nhưng Lăng Vân cũng không hề từ bỏ.

Nếu đã không đi chính diện được thì nàng sẽ dùng hắn phương thức khác để hắn phải trả giá cho chuyện này.

Thế là, sau khi nàng thăm dò được tin tức Hắc Lân vô cùng cảm thấy hứng thú đối với người có huyết mạch Thần Thú thì nàng đã nghĩ ra một cách, trực tiếp bạo lộ ra huyết mạch Kỳ Lân của mình, đồng thời thành công hấp dẫn sự chú ý của Đại Thánh Kỳ Lân.

Tiếp đó, phương hướng chuyện này phát triển giống như nàng phỏng đoán.

Hắc Lân cưỡng ép bắt nàng từ Thanh Lan Tông đi, đồng thời không che giấu chút nào biểu đạt ý tứ của mình.

Hắn muốn cưới Lăng Vân làm vợ.

Lúc ấy, trong lòng Lăng Vân ôm một tia hi vọng cuối cùng, hỏi thăm có phải Hắc Lân từng có thê nữ nào đó hay không.

Nhưng Hắc Lân lại vỗ ngực đảm bảo với nàng, nói là hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, cực kỳ tinh khiết, đừng nói có thê nữ, cho dù động tình cũng là lần đầu.

Đối mặt với hắn nói như vậy, Lăng Vân triệt để chết tâm.

Nàng đồng ý với yêu cầu của Hắc Lân, chuẩn bị hoàn thành kế hoạch cuối cùng của mình trong đêm động phòng.

- Ta thức tỉnh một loại bí pháp huyết mạch, có thể tại trong một loại điều kiện đặc biệt nào đó, hấp thu toàn bộ huyết mạch Kỳ Lân của trên người một người khác.

- Loại bí pháp này không bị tu vi hạn chế, mà phụ thuộc vào độ tinh khiết huyết mạch, ta hoàn toàn có được điều kiện này.

- Mặc dù sau khi hoàn thành, ta rất có thể sẽ chết, nhưng Hắc Lân cũng tuyệt đối phải vứt bỏ một nữa mạng.

- Mấu chốt nhất là, gốc rễ hắn lập thân sẽ từ đó không còn sót lại chút gì!

Lăng Vân nói.

Trong mắt của nàng chỉ có lạnh lẽo và cừu hận, đó là oán niệm nàng góp nhặt cả đời.

Sau khi Diệp Tùy Phong nghe xong, khẽ thở dài.

- Loại bí pháp này là thức tỉnh từ huyết mạch Kỳ Lân à?

Lăng Vân nhẹ gật đầu.

Diệp Tùy Phong cảm thán nói:

- Vậy ngươi không lo lắng, Hắc Lân thật ra cũng đã thức tỉnh loại bí pháp này, giống như ngươi, cũng đang có ý định giống vậy à?

Hai mắt của Lăng Vân bình tĩnh.

- Ta biết.

- Nhưng ta thật sự không có biện pháp nào khác, ít nhất thì trên chiến trường tranh đoạt huyết mạch, ta còn có một tia khả năng chiến thắng.

Diệp Tùy Phong im lặng.

Hận ý của nha đầu này đối với Hắc Lân đã sâu đến tận xương tủy.

Thậm chí nàng còn không tiếc từ bỏ tất cả, bao gồm cả thân thể và sinh mệnh của mình cũng phải làm cho hắn trả giá đắt.

Loại chấp niệm này thật không tốt, nhưng không thể không nói, làm cho lòng người nghe sinh ra sự kính trọng.

- Ngươi đi nhanh đi.

Lăng Vân nói nhỏ:

- Tính toán thời gian, chắc là Hắc Lân sắp trở về rồi, nếu ngươi không đi thì thật không còn kịp nữa.

- Còn có… Rất cảm ơn ngươi, không ngờ trong lúc này mà ngươi còn có thể dốc lên phong hiểm đến gặp ta.

- Ngươi là người bạn thứ nhất của ta, nhưng có thể cũng là người bạn cuối cùng…

Diệp Tùy Phong lắc đầu cười nói.

- Có thể là người bạn thứ nhất, nhưng chắc chắn sẽ không phải là cuối cùng.

- Yên tâm đi, hôm nay ngươi không sao đâu.

Lăng Vân ngẩng đầu, chau mày.

- Diệp Tùy Phong, ngươi chớ làm loạn.

- Mặc dù, ta có thể cảm giác được ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng Hắc Lân là Tiên Tôn, hơn nữa còn là thống lĩnh của phân bộ thánh địa Bách Linh!

- Chúng ta cũng không có cách nào đối nghịch với loại người này!

Diệp Tùy Phong cười ha ha một tiếng.

- Chúng ta đúng là không có cách nào.

- Nhưng ngươi đùng lo lắng, ta đã mời thánh chủ của thánh địa Bách Linh đi theo.

Lăng Vân lập tức sửng sốt.

- Ngươi… Đừng đùa kiểu này.

- Sao loại kia tồn đó có thể bị ngươi mời đến được? Tông chủ Thanh Lan Tông cũng không có mặt mũi lớn như vậy đâu?

Diệp Tùy Phong sờ lên cái cằm.

- Thật ra nói đúng ra. Không phải ta mời tới, là nàng ấy hấp tấp nhất định muốn theo tới.

Nói xong, hắn khoát tay nói:

- Bây giờ, Hắc Lân còn đang quỳ ở đại sảnh.

- Đi thôi, chúng ta cùng đi xem.

Sau đó, Diệp Tùy Phong nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng, bóng người của hai người, chậm rãi biến mất khỏi căn.

Sắc trời dần dần tối xuống.

Tiếng ồn ào trong phân bộ thánh địa Bách Linh trở nên an tĩnh lại.

Hình như bọn hắn cũng ngửi được một tia khí tức không giống bình thường, trong lòng ẩn ẩn dâng lên lo lắng.

Trong đại sảnh, Hắc Lân nằm rạp trên mặt đất, khí tức cực kỳ hỗn loạn, nhìn qua giống như đã gần chết.

Trận thẩm phán nhằm vào hắn ta lần này kéo dài rất lâu.

Vô số chuyện cũ, chuyện xấu cũng lộ ra từ trong miệng của hắn ta, trong đó cũng bao gồm cả chuyện xưa về mẹ đẻ của Lăng Vân, nhưng đó chẳng qua là một lần hắn ta ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đó, nhất thời hưng khởi cưỡng ép kéo nàng lên giường.

Sau khi xong việc thì ném nàng ở nơi hoang dã đó, mặc kệ không hỏi.

Với lại, hắn ta còn có rất nhiều lần làm những chuyện tương tự nữa.

Chỉ riêng những lần Hắc Lân nhớ thì cũng đã không dưới một trăm người, từng đống nợ máu, tội lỗi chồng chất.

Cuối cùng, Nhạc Tiểu Chiêu tự mình tuyên án, tước đoạt danh dự vốn có của Hắc Lân, đánh vào thiên lao Luyện Ngục, linh hồn mãi mãi bị liệt diễm thiêu đốt.

Mặt khác, huyết mạch Kỳ Lân mà Hắc Lân tự hào nhất cũng bị Diệp Tùy Phong rút ra toàn bộ.

- Ngươi có muốn không?

- Nếu như hấp thu toàn bộ thì lực lượng huyết mạch của ngươi có thể tăng lên ít nhất gấp năm lần.

Diệp Tùy Phong rất bình tĩnh hỏi Lăng Vân.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right