Chương 549: Chu Khung một quyền diệt Tôn Giả 1
Hai người bọn họ vừa rồi cũng đã chú ý đến Chu Khung, tuy rằng nhìn không ra tu vi cảnh giới của hắn, nhưng có thể khẳng định là chưa đạt đến Tôn Giả cảnh!
Nên bọn họ nào có để vào mắt!
Ai ngờ khí thế bộc phát của Chu Khung lúc này lại khiến bọn họ cảm nhận được từng trận uy hiếp!
“Các hạ là người phương nào, chẳng lẽ ngươi không biết mang hai mươi vạn người tiến vào thế giới này là vi phạm quy tắc hay sao? Lại còn tàn sát toàn bộ hung thú.”
“Hai người bọn ta là đệ tử thân truyền của Thiên Huyền Đạo Đế và Ma Đạo Sát Đế, nếu ngươi bây giờ chịu trói, bọn ta có thể bẩm báo sư tôn tha cho ngươi, biết đâu sư tôn rủ lòng thương, còn thu nhận ngươi làm đồ đệ.”
Diệp Tu và Trương Phục nhìn Chu Khung đang bộc phát khí thế, quát lớn, trong mắt đều lộ ra vẻ kiêng dè.
“Khà khà khà… Chịu trói? Tha cho bổn tọa? Hai tên Tôn Giả nho nhỏ các ngươi cũng dám nói ra những lời này, hôm nay cho dù sư tôn các ngươi có ở đây, cũng chẳng cứu nổi các ngươi đâu.”
Chu Khung nhìn Diệp Tu và Trương Phục lạnh lùng nói, giọng nói tràn đầy vẻ ngông cuồng.
“Lên, giết hắn cho ta!” Chu Khung chỉ vào Trương Phục, ra lệnh cho Vương Hàn.
Vương Hàn đang định lui về phía sau bỗng chốc khựng lại!
“Gâu gâu!”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Chu Khung, ngươi đây là đang sai khiến chó sao, bản vương đường đường là Đế Giả trùng sinh đấy.
Chưa kịp để Vương Hàn nói thêm lời nào, một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong đầu hắn.
“Khế ước đã lập, hãy giết Trương Phục, thời gian một canh giờ, thất bại coi như vi phạm khế ước.”
Mẹ kiếp!
Trái tim Vương Hàn co rút lại, giết Tôn Giả, còn là kẻ mạnh nhất, ngươi cho ta một canh giờ, ngươi thật sự coi trọng ta.
Nhưng hiện tại khế ước đã lập, Vương Hàn có thể cảm nhận được, một khi mình thất bại, e là tất phải chết!
Rống!
“Bát môn khai mở, chết đi!”
Vương Hàn gầm lên giận dữ, lao thẳng về phía Trương Phục!
Đồng thời mũi kiếm trong đầu hắn nhanh chóng rung động, dung nhập vào răng, một cỗ sát khí huyết sát bao trùm lấy Vương Hàn, khiến thực lực hắn trong nháy mắt tăng vọt, đạt đến cảnh giới Tôn Giả.
Chu Khung liếc mắt nhìn Vương Hàn đang lao ra, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Hắn tuy biết Vương Hàn lần trước có thể che giấu thực lực, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Phải biết rằng điều kiện hình thành loại khế ước này chính là công bằng!
Nói cách khác, Vương Hàn này có khả năng giết chết Trương Phục!
Quả nhiên, loại lão quái vật này sống lại, không có kẻ nào tầm thường, đáng tiếc lại gặp phải mình, chỉ có thể trách hắn đầu thai sai tư thế!
Trương Phục lúc này nhìn thấy Vương Hàn đột nhiên bộc phát, lao thẳng về phía mình, sắc mặt cả kinh, lẩm bẩm:
“Loại ác ngư nào đây, lại có thể phát huy ra chiến lực của Tôn Giả ở Đại Thánh cảnh.”
Sau đó Trương Phục lại nhìn về phía Chu Khung, xem ra con ác ngư này hẳn là linh sủng của đối phương, linh sủng đã lợi hại như vậy, vậy chủ nhân thì sao?
Chẳng qua Trương Phục không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì Vương Hàn đã tiến đến cách hắn chỉ trăm trượng, nhanh chóng tung chưởng đánh tới!
Thiên Huyền Thần Chưởng!
Ầm!
Chấn động kinh thiên động địa, không gian không ngừng sụp đổ, từng hắc động xuất hiện.
Vương Hàn trực tiếp bị Trương Phục một chưởng đánh bay ra xa trăm dặm, miệng không ngừng phun máu tươi, mà Trương Phục đối diện cũng đầy tay máu.
“Giết!” Vương Hàn không hề dừng lại, tiếp tục lao về phía Trương Phục.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tiếng nổ vang vọng, khiến cả thế giới rung chuyển.
Từ lúc Chu Khung ra lệnh cho Vương Hàn xuất thủ đến giờ cũng chỉ hai nhịp thở, Diệp Tu ở bên cạnh vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, hắn vội vàng nhìn về phía chiếc xe bay lơ lửng, nơi Chu Khung vừa đứng!
Diệp Tu: …
Cái gì, người đâu ròi?
“Ngươi đang tìm bổn tọa sao?”
Ngay lúc Diệp Tu đang kinh hãi không biết Chu Khung đã biến đi đâu, một giọng nói lạnh lùng như băng truyền vào tai hắn.
Diệp Tu kinh hãi, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Khung khoác trên mình Ma Thần chiến bào, đang đứng sừng sững cách đó trăm trượng.
Hắn nhìn Diệp Tu với ánh mắt lạnh băng!
Chuyện này không thể nào! Đường đường là Tôn Giả, vậy mà Diệp Tu hắn lại không hề hay biết Chu Khung tiếp cận mình từ lúc nào. Thật quá vô lý!
Nếu như hắn đánh lén, chẳng phải ta sẽ…
“Mẹ kiếp!”
Diệp Tu trừng mắt, chỉ thấy Chu Khung cười lạnh một tiếng, tung một quyền thẳng về phía hắn!
Vô số tia sét trên trời cao hội tụ lại, tạo thành một cột sáng khổng lồ, lao thẳng về phía Diệp Tu!
Diệp Tu không kịp trở tay, chỉ có thể vội vàng đưa hai tay lên đỡ trước ngực!
Ầm!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên!
Diệp Tu bị cột sáng khổng lồ đánh bay đi nghìn dặm, phải chống tay xuống đất mới có thể đứng vững.
Phụt!
Diệp Tu phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng lấy từ trong ngực ra mấy viên đan dược nuốt vào, cố gắng điều hòa lại hơi thở.