Chương 550: Chu Khung một quyền diệt Tôn Giả 2
Hắn ngẩng đầu, nhìn Chu Khung với vẻ mặt khó hiểu!
Thực lực mạnh như vậy mà ngươi còn đánh lén, thật hèn hạ!
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Diệp Tu đứng dậy, nhìn Chu Khung mà hỏi. Nhìn bộ dạng của hắn, chắc hẳn là thiên kiêu Ma đạo!
Nhưng mà, lệnh bài của thiên kiêu Ma đạo đều là do Diệp Tu hắn ban phát, vậy mà hắn lại không hề có ấn tượng gì về Chu Khung.
Chu Khung nhìn Diệp Tu, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi có thể tiếp được một quyền của bổn tọa mà không chết, ngươi mới có tư cách biết bổn tọa là ai!”
“Hừ, cuồng vọng!”
Sắc mặt Diệp Tu lạnh lùng. Hắn thừa nhận Chu Khung rất mạnh, nhưng vừa rồi là do hắn không đề phòng, nếu không thì một quyền đó cũng chẳng làm gì được hắn.
“Ngươi là ai cũng vậy thôi, chọc giận bổn tôn, đó chính là chuyện hối hận nhất đời ngươi! Hãy nhớ kỹ, kẻ giết ngươi chính là đệ tử tam đồ đệ của Sát Đế, Diệp Tu ta đây!”
Diệp Tu hét lớn, khí thế bộc phát, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn!
Nhất Kiếm Trảm U Minh!
Kiếm quang xé toạc không gian, chém thẳng về phía Chu Khung!
Giờ khắc này, bóng hình Diệp Tu trở nên cao lớn vô cùng, toàn thân tỏa ra kiếm ý vô tận, uy thế kinh thiên động địa khiến cả đất trời cũng phải rung chuyển!
Ngay cả hai người Vương Hàn đang giao đấu ác liệt ở phía xa cũng phải ngoái nhìn. Lúc này, sức mạnh mà Diệp Tu bộc phát ra khiến bọn họ cũng phải dè chừng!
Chu Khung nhìn kiếm quang đang lao tới, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước. Hắn lại tung ra một quyền, nhưng lần này là dùng tay phải!
Hữu quyền phong ấn một đạo Thiên Kiếp chi lực kia!
Thiên Phạt Lôi Quyền!
“Giết!”
Hư không trong nháy mắt bị một quyền đánh ra một cái lỗ thủng, lôi trụ không cách nào hình dung xuất hiện!
Giờ khắc này phảng phất như thiên phạt giáng thế!
Rầm! Rầm! Rầm!
“A, không!”
Trong tiếng kêu hoảng sợ của Diệp Tu!
Lôi trụ trực tiếp đánh nát kiếm quang, phá diệt trường kiếm, sau đó hướng ngực Diệp Tu đánh tới!
“Chặn lại cho ta!”
Diệp Tu hét lớn một tiếng, chỗ ngực hiện ra một cái hộ tâm kính, phóng ra quang mang mãnh liệt!
Lôi trụ đánh vào hộ tâm kính!
Răng rắc!
Không đến một hơi thở, hộ tâm kính trực tiếp nổ tung!
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Diệp Tu lần nữa bị lôi trụ đánh bay ra ngoài vạn dặm, đứng thẳng trên bầu trời, cả người một mảnh đen kịt, như than đen.
Diệp Tu miễn cưỡng cúi đầu nhìn thân thể mình, hoàn toàn là trạng thái nướng cháy, thậm chí còn tản ra từng trận mùi thịt nướng.
Nơi ngực có một lỗ đen hình tròn!
Mình vẫn không đỡ được sao?
Diệp Tu nhìn Chu Khung đối diện, một quyền vừa rồi cường đại hơn một quyền lúc ban đầu đâu chỉ gấp đôi!
“Ha ha, Đại Thánh phạt tôn, không ngờ ta lại trở thành bàn đạp cho kẻ khác!”
Diệp Tu cười thảm một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng, hắn cũng từng làm ra hành động vĩ đại như vậy, mặc dù lần đó có thành phần đánh lén.
Nhưng hắn vẫn hoàn thành Đại Thánh cảnh phạt tôn, cũng để hắn dương danh Trung Vực, nhưng hắn không ngờ có một ngày mình cũng sẽ trở thành đá kê chân cho kẻ khác.
Rầm!
Diệp Tu trực tiếp chèo chống không nổi, quỳ trên mặt đất, khí thế trên người bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, bước vào diệt vong, đột nhiên, Diệp Tu mạnh mẽ ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm Chu Khung, tựa như nghĩ tới điều gì!
Hắn nghĩ tới Chu Khung là ai, vài chục năm trước, hắn đã từng cho một tu sĩ Ma đạo tự xưng Giáo chủ Ma Giáo Chu Khung một cái lệnh bài!
Bóng người kia nhanh chóng dung hợp với Chu Khung trước mặt hắn!
Chính là hắn!
Nhưng sao hắn chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi, lại có thể từ Đại La cảnh tu luyện đến tận Đại Thánh đỉnh phong, đạt đến cảnh giới nghịch thiên phạt tôn cơ chứ!
Chẳng lẽ hắn là cha của ông trời hay sao?
Chỉ trong nháy mắt, thân hình Chu Khung lóe lên, hiện ngay trước mặt Diệp Tu. Nhìn Diệp Tu thoi thóp, ánh mắt Chu Khung không một chút gợn sóng!
Một tên Tôn Giả tầm thường, chết là đáng lắm!
Thiên Phạt Lôi Quyền vốn dĩ không cần phải dùng đến phong ấn, bản thân Chu Khung biến thành Ma thể cũng đủ để lấy mạng Diệp Tu, nhưng đã có thể diệt gọn trong nháy mắt, tại sao lại không làm?
Hơn nữa, nếu không dùng đến, e là sau này sẽ chẳng còn cơ hội dùng nữa!
“Ngươi… Ngươi chính là Ma Giáo Giáo Chủ, Chu Khung!” Diệp Tu ngẩng đầu, nhìn Chu Khung, dò hỏi.
Chu Khung chẳng buồn đáp lời, chỉ thản nhiên đưa tay, nắm lấy đỉnh đầu Diệp Tu.
Kẻ sắp chết, biết nhiều làm gì!
Trong chớp mắt, ma khí cuồn cuộn tuôn vào cơ thể Diệp Tu, nhanh chóng dò xét tàn hồn sắp tan biến của hắn!
Diệp Tu không kêu la thảm thiết, chỉ cắn chặt răng, cơ mặt co giật, có thể thấy hắn đang phải chịu đựng nỗi đau đớn đến nhường nào!
Một nén hương sau!
Ầm!
Chu Khung chỉ một chưởng, lấy mạng Diệp Tu!
Nhìn Diệp Tu đến chết không hé răng than một tiếng, Chu Khung khẽ lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ: