Chương 513: Truyền tống (1)
“Hả? Có lực lượng tinh thần chứa linh hồn ôn dịch đặc thù, còn có lực lượng linh hồn đầy oán hận này! Mày là Cách Cách Vu! Kẻ cầm đầu gây ra đại ôn dịch ở vùng phía tây! ! !”
Bạch phù thủy cấp ba Ngải Duy Khắc trong nháy mắt đã nhận ra thân phận của Cách Cách Vu.
“Chít chít!” Trả lời ông ta là tiếng hô lớn của Cách Cách Vu.
Bóng người đeo mặt nạ bạch cốt vung lên áo choàng, vô số linh hồn mê man và điên cuồng bay thẳng đến Ngải Duy Khắc, rất nhiều linh hồn bắt đầu tự bạo giữa không trung.
“Ầm ầm ầm! ! !” Uy lực linh hồn nổ tung, còn mang theo cả kịch độc trong linh hồn ôn dịch thời thượng cổ khiến Ngải Duy Khắc biến sắc, liên tục rút lui.
“Vinh quang thánh quang!” Ông ta đột nhiên hô to một tiếng, giống một giáo chủ thấy chết không sờn, trên mặt mang theo ánh sáng quang minh mà xán lạn.
Một luồng thánh quang màu nhũ bạch từ trên người ông ta không ngừng bốc lên, một hư ảnh kiến trúc hùng vĩ hiện lên ở sau lưng Ngải Duy Khắc.
Những linh hồn chạm đến thánh quang lập tức bốc lên lượng lớn khói đen từ trên người, sắc mặt điên cuồng trong nháy mắt đã trở nên bình tĩnh.
Sau đó, trên mặt bọn hắn mang theo nụ cười an lành, dồn dập bay vào kiến trúc sau lưng Ngải Duy Khắc.
“Quả nhiên là Cách Cách Vu tụ tập oán linh!”
Bạch phù thủy gào thét, va chạm vào bóng người to lớn điên cuồng kia.
Ánh sáng màu nhũ bạch thánh khiết và lực lượng linh hồn oán hận màu đen, không ngừng quấn quanh tiêu diệt lẫn nhau.
...
Mà vào lúc này Lôi Lâm đang đặt một khối ma thạch kết tinh màu đen vào rãnh năng lượng.
Ầm ầm! Toàn bộ truyền tống vu trận bắt đầu hoạt động, từng vòng sáng sáng lên, bốn quả cầu năng lượng đại diện cho địa hỏa phong thuỷ trôi nổi xung quanh đỉnh trụ đá, màu đỏ, màu vàng, màu xanh, màu xanh lam tụ lại một nơi, tỏa ra ánh sáng lóng lánh lóa mắt.
“Không ngờ phù thủy cấp ba kia lại đến nhanh như vậy! Chẳng qua cũng may là mình có chuẩn bị…”
Lôi Lâm nhìn đường hầm không gian đang hiện lên. Trên mặt không khỏi thở dài một hơi.
Hắn đã sớm dự liệu được có thể sẽ bị phù thủy cấp ba phát hiện cũng lần theo tới, dù sao, trước đó phù thủy cấp ba này cứ cách một quãng thời gian sẽ thôi thúc dấu ấn định vị. Không cho Lôi Lâm cơ hội nghỉ ngơi và loại bỏ dấu ấn.
Mà vì muốn tranh thủ cho mình thêm đủ thời gian, Lôi Lâm không khỏi nghĩ đến Cách Cách Vu kia.
Nó rõ ràng đã nhớ Lôi Lâm, nhận định Lôi Lâm nhất định sẽ thèm nhỏ dãi bí cảnh, lần thứ hai trở về, bởi vậy ở lối vào đã bí mật bố trí vu trận cảm ứng.
Nhưng Lôi Lâm quét hình qua, tất cả những bố trí này đều không thể che dáu, ngay cả vu trận trước đo đều bị Lôi Lâm tạm thời phong cấm lại.
Mà hành động trước đó của Lôi Lâm chính là kích phát vu trận cảm ứng, để dẫn dụ con Cách Cách Vu kia tới, tranh thủ thời gian cho mình.
Nếu phù thủy cấp ba kia là người thuộc liên minh bạch phù thủy thì sao có khả năng buông tha loại thân thể tụ hợp oán niệm như Cách Cách Vu được, chớ nói tới chuyện đối phương còn có liên hệ trực tiếp với đại ôn dịch ở vùng phía tây gần đây.
Bây giờ nhìn lại mới thấy tình huống tiến triển rất thuận lợi.
Một đường hầm không gian đen nhánh, bên ngoài tỏa ra ánh sáng màu bạc, từ từ hiện ra trên trận pháp truyền tống.
“Nhất định phải rời đi nơi này! Cũng không biết dến lúc nào mới có thể trở về!”
Lôi Lâm quay đầu lại nhìn vùng đất này một chút, đột nhiên có chút không nỡ.
Bất kể nói thế nào thì nơi này là nơi khi hắn xuyên qua lần đầu rồi dần trưởng thành, đã khắc xuống trong trí nhớ của hắn một dấu ấn sâu sắc.
Nếu như đối diện thực sự không phải vùng rất tốt, đồng thời phù thủy cấp ba kia cũng không phát hiện ra nơi này, Lôi Lâm còn có thể lợi dụng truyền tống vu trận đối diện để trở lại. Nhưng hiện tại, rất hiển nhiên, con đường này đã hoàn toàn không thể thực hiện được.
Mà không có truyền tống trận, nếu Lôi Lâm muốn dựa vào sức mạnh của chính mình trở về, vậy thì thật sự không biết phải đợi tới khi nào.
“Tạm biệt! Nam Hải bờ!” Lôi Lâm lẩm bẩm nói.
Ầm! ! !
Ngay khi hắn sắp bước vào đường hầm vận chuyển, chấn động ầm ầm bỗng nhiên bộc phát ra, cảnh vật chu vi kịch liệt rung động, giống như trải qua một trận động đất cấp mười.
Rầm! ! !
Nóc mật thất trực tiếp bị xốc lên, thánh quang tràn vào.
“Lôi Lâm! Đừng nghĩ chạy! ! !” Ngải Duy Khắc gào thét xông tới, trên người còn mang theo thương thế khủng bố do linh hồn tự bạo.
Con Cách Cách Vu kia dù sao cũng là Sinh Vật Thượng Cổ, thậm chí có thể đã từng đạt đến ngưỡng cửa cấp bốn.
Tuy rằng thực lực bây giờ còn chưa khôi phục, cũng chỉ dùng là mộ hóa thân, thế mà vẫn khiến Ngải Duy Khắc phải chịu chút thiệt nhỏ.
“Thượng cổ truyền tống vu trận?”
Ngải Duy Khắc vừa nhìn thấy trận pháp bốn màu lập loè, lập tức cả kinh kêu thành tiếng.
Làm một vị phù thủy cấp ba, ít nhất ông ta cũng sống mấy trăm năm, sao có thể không biết một truyền tống vu trận thời thượng cổ đại diện cho cái gì?
Đây có nghĩa là một mảnh đại lục khác, tài nguyên cuồn cuộn không ngừng, vô số chỗ tốt không nói được! ! !
“Đứng lại cho to! ! !” Ngải Duy Khắc đổ mắt quát lên, trước mặt truyền tống vu trận thượng cổ, tất cả mọi thứ đều có thể bỏ qua, ông ta gầm lên, hai bàn tay khổng lồ hoàn toàn do thánh quang tạo thành chộp tới Lôi Lâm.
Nhưng Lôi Lâm chỉ lạnh lùng nhìn Ngải Duy Khắc, trong miệng phun ra hai chữ: “Đã muộn!”
Ầm!
Trên người hắn trong nháy mắt đã có một tầng Khoa Mạc Âm chi lân bao trùm, đột nhiên nhảy về phía trước một cái! Đường hầm không gian màu xám bạc lập tức nuốt chứng hắn vào.