Chương 526: Vẫn Lạc trường kiếm (1)
“Duy Lâm! Có chuyện gì sao?”
Lôi Lâm nhìn người hầu do nam tước đề cử cho hắn này, mỉm cười hỏi.
“Không có gì! Chỉ là muốn báo cáo với ngài việc buôn bán hôm nay thôi!” Duy Lâm cố gắng để mình nhìn không sốt sắng như vậy.
“Tuy rằng rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối với vũ khí trong cửa hàng chúng ta, nhưng ông chủ, giá cả mà ngài định. . . Có vẻ hơi cao, làm việc buôn bán của chúng ta không phải rất tốt, tiếu nhân hoài nghi tới cuối tháng này cửa hàng của chúng ta sẽ lỗ vốn. . .”
“Như vậy à! Ta đã biết rồi, cậu đi xuống đi!”
Lôi Lâm phất tay một cái, dáng vẻ không để ý chút nào.
“Được rồi! Ngài là ông chủ! Ngài định đoạt!” Nhìn thấy tình huống này, Duy Lâm càng thêm khẳng định phán đoán của chính mình, vị đại nhân tên là Lôi Lâm này tuyệt đối là một vị người thừa kế của quý tộc cổ xưa vì chán cuộc sống tẻ nhạt nên mới đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện nhẹ như mây gió như thế.
Mà đợi sau khi Duy Lâm đi ra ngoài, Lôi Lâm mới lần thứ hai lật xem thư tịch trên tay.
Trên tờ giấy da dê màu vàng nhạt, từng phù văn màu đỏ giống hỏa diễm không ngừng nhảy lên.
“Nếu muốn mô phỏng theo Tia Sáng Ban Mai, tự luyện cho mình một thanh vũ khí, thực sự là có chút gian nan!” Lôi Lâm thở dài.
Hắn sở dĩ muốn mở cửa hàng vũ khí này cũng là muốn trong lúc dưỡng thương sẽ có một sân luyện tập thuộc về mình, có thể làm mấy thí nghiệm nho nhỏ về vũ khí.
Còn những đao kiếm bên ngoài kia? Chỉ là sản phẩm thí nghiệm mà thôi.
. . .
Trong lúc hoảng hốt, thời gian hai năm đã trôi qua như thế.
Mà cư dân trên tiểu trấn Bá Đặc cũng đã quen với ông chủ cửa hàng vũ khí gọi là Lôi Lâm kia rồi.
Lôi Lâm bình thường đều rất ít giao du với bên ngoài, ngay cả cửa hàng vũ khí kia đều rất ít quản lý, hiện tại đã hoàn toàn buông tay mặc kệ Duy Lâm, chính mình chỉ thỉnh thoáng tình cờ sang đây xem qua.
Bởi hắn ngụy trang vô cùng tốt, không bị người phát hiện ra thân phận phù thủy. Người khác nhiều nhất chỉ cho rằng hắn là một thiếu gia quý tộc có ham mê kỳ lạ mà thôi.
Trải qua thời gian dài, mấy chữ viết trên biển hiệu cửa hàng: Chuỳ sắt hỏa diễm kia đã bắt đầu xuất hiện vệt loang lổ. Để lộ ra một luồng khí tức mục nát.
Toàn bộ cửa hàng vẫn luôn ở trong trạng thái thả nổi, tuy rằng cũng nổi danh vì vũ khí tinh xảo. Nhưng giá cả đắt đỏ cũng làm người chùn bước.
Lôi Lâm cũng không muốn dựa vào thứ này để kiếm tiền, nếu như giá cả để thấp, không chỉ dẫn đến chuyện làm ăn bận rộn, thậm chí còn khiến mấy cửa hàng tương tự đỏ mắt, tuy rằng hắn không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn vì mấy chuyện nhỏ này mà lãng phí tinh thần.
“Duy Lâm đại ca! Em lại tới nữa đây!”
Theo tiếng hô, từ ngoài cửa của cửa hàng có một bé trai nâu tóc, mặc quần đùi bằng vải đay và áo sơmi ngắn tay. Trên đó còn có mấy miếng vá, nhưng đôi mắt rất có tinh thần, ra phi thường cơ linh.
“Là Long Ba Đốn a!” Duy Lâm có chút bất đắc dĩ hỏi thăm một chút.
“Hắc hắc! Duy Lâm đại ca! Em đến giúp anh!” Long Ba Đốn lại phi thường quen tay nhận lấy khăn lau trong tay Duy Lâm, bắt đầu lau chùi giá gỗ cùng quầy hàng.
Động tác của hắn phi thường thông thạo, cũng rất quen thuộc đối với góc chết nơi này, dường như không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Sau khi lau vật phẩm trên giá gỗ và ngăn tủ đến bóng loáng, Long Ba Đốn tràn ngập chờ mong nhìn Duy Lâm, dáng vẻ tranh công xin mời thưởng.
“A! Lại tới nữa rồi! Lại tới nữa rồi!” Duy Lâm ôm trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ta đã nói với em rồi! Chỉ cho năm phút đồng hồ, còn có, không cho phép nói với ai! Đặc biệt là không được để ông chủ phát hiện! ! !”
Nếu không phải nể tình đối phương còn có một người chị xinh đẹp, hắn mới không dung túng tên tiểu quỷ này.
“Đã biết rồi! Đã biết rồi!”
Long Ba Đốn lập tức gật đầu như gà mổ thóc, chính mình đi tới trước một giá gỗ. Rút ra một thanh thập tự kiếm màu bạc.
Chuôi thập tự kiếm này có thân kiếm khá là ngắn, vừa vặn thích hợp với thể hình của Long Ba Đốn, độ rộng tầm hai ngón tay, chuôi kiếm dùng bạc thuần làm thành, còn khảm nạm một viên đá quý màu đỏ, lộ ra vẻ hào hoa phú quý!
Rất rõ ràng, lấy điều kiện kinh của Long Ba Đốn tế, dù tích góp thế nào đi nữa, khẳng định là mua không nổi.
Nhưng hiện tại, Long Ba Đốn cẩn thận từng li từng tí cầm thập tự kiếm trong lòng bàn tay, giống như đang nâng bảo vật quý giá vậy.
“Hây!”
Hai tay Long Ba Đốn cầm kiếm chém về trước! Làm ra một động tác kiếm thuật.
“Ai. . . Tiểu Long Ba Đốn. Không phải anh nói cậu đâu! Theo những vệ binh phổ thông kia học, cả đời cậu đều không thể thành kỵ sĩ!”
Duy Lâm ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu. Bá Đặc chỉ là trấn nhỏ, cũng chỉ có đội trưởng độ hộ vệ của Nam tước là kỵ sĩ, vệ binh bình thường còn lại đều được chiêu mộ từ nông phu, có thể có thực lực ra sao?
Nhưng Long Ba Đốn từ nhỏ đã hi vọng trở thành một kỵ sĩ! Vì thế thậm chí không tiếc lén lút quan sát vệ binh huấn luyện.
Mà sau khi phát hiện nơi này, hắn còn thỉnh thoảng lại đây hỗ trợ miễn phí, chỉ cần Duy Lâm chịu cho hắn mượn đồ trong cửa hàng để hắn thưởng thức một hồi là được rồi.
Trong cửa hàng này, Long Ba Đốn thích nhất chính là chuôi thập tự kiếm màu bạc này.
“Duy Lâm đại ca! Vậy anh nói xem nên học ai thì được đây?” Long Ba Đốn nâng trường kiếm, vẻ mặt phi thường cô đơn: “Em chỉ là con trai của một hộ săn bắn phổ thông! Cũng không trả nổi phí dụng huấn luyện đắt giá.