Chương 530: Bước ngoặt (1)
“Trước đó ta đã nói đây là trao đổi đồng giá, nếu như em trai cô không muốn, hắn có thể đi bất cứ lúc nào!”
Lôi Lâm chậm rãi nói.
“Không tin, cô có thể hỏi hắn!” Lôi Lâm chỉ tay vào Long Ba Đốn bên cạnh.
“Tỷ tỷ!” Long Ba Đốn có chút khiếp sợ cúi thấp đầu, nhưng giọng nói vẫn phi thường kiên định: “Ở chỗ Lôi Lâm lão gia làm việc đúng là do em quyết định, không quan hệ cùng người khác, chị không cần cản em. . .”
“Em. . .” Cô gái trẻ tuổi vô cùng tức giận, tiến lên lôi kéo cánh tay Long Ba Đốn, lộ ra một vùng máu ứ đọng: “Nhìn xem này, em đã thành hình dáng gì rồi, làm sao vẫn mê muội kỵ sĩ trong tiểu thuyết. . .”
“Khụ khụ!” Lôi Lâm đột nhiên ho khan lại, đánh gãy lời vị tiểu thư này nói.
“Nơi này là cửa hàng của ta, nếu như cô muốn dạy em trai thì mời đi nơi khác, đừng quấy rầy ta làm ăn. . .”
Lôi Lâm nói phi thường thẳng thắn, tuy rằng hiện tại trong cửa hàng của hắn chẳng có lấy một khách hàng.
“Đúng. . . Xin lỗi, đại nhân!” Cô gái trẻ che miệng, đột nhiên ý thức được lời mình vừa nói đã mạo phạm tới Lôi Lâm.
Cô khom lưng hành lễ, lộ ra bộ ngực trắng nõn, lôi kéo Long Ba Đốn nhanh chóng rời đi, mơ hồ còn có tiếng hai người cãi vã không ngừng truyền đến.
Duy Lâm đứng bên nhìn kỹ bóng lưng của cô, ánh mắt mơ hồ có chút mê say.
“Đúng là một cô gái thuần khiết, thiện lương! Cậu đang nghĩ như thế à? Có đúng hay không?” Lôi Lâm nhìn Duy Lâm như vậy, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười không có ý tốt, hỏi.
“Đương nhiên! Duy Nạp Tư tiểu thư là một cô gái phi thường chăm chỉ, một người ra ngoài làm công, trợ giúp gia đình. . .”
Duy Lâm theo bản năng đáp lại.
“Ừm! Thiện lương hay không thì ta không có tư cách bàn luận, chẳng qua thuần khiết sao?” Nụ cười Lôi Lâm càng thêm mở rộng.
“Ông chủ! Ngài có thể đánh chửi ta, nhưng không thể sỉ nhục danh dự của người ta!” Duy Lâm siết chặt đấm, trên mặt đều đỏ lên.
“Ái tình a! Ái tình! Nó luôn mỹ lệ như thế! Xán lạn như thế! Làm người nỗ lực như thiêu thân lao đầu vào lửa! Thậm chí có thể khiến con cừu nhu nhược biến thành hùng binh dữ tợn. . .”
Lôi Lâm niệm một đoạn ngạn ngữ, sau đó không chờ Duy Lâm đặt câu hỏi, đã tự nhiên tiếp tục nói: “Vừa nãy vị Duy Nạp Tư tiểu thư kia, tuy rằng mặc quần áo vải bố thô ráp. Hơn nữa cũng cô gắng che giấu, nhưng trên người vẫn có mùi nước hoa giá rẻ. Không phải ngày hôm nay, đồng thời, trên mặt cô ta cũng có vết tích nhàn nhạt, khăn tay càng là thứ tốt trong cửa hàng lão Ốc Khắc, số tiền trong tay cũng hơi quá nhiều. . . Ngay trong quá trình tiếp xúc kia, cô ta đã vô tình hay cố ý mê hoặc ta chí ít ba lần! Đây rõ ràng là một thói quen nghề nghiệp nào đó. . .”
Lôi Lâm nói mỗi một câu, ngực Duy Lâm giống như bị một cây búa lớn đánh trúng, lui về sau một bước.
Nhưng Lôi Lâm vẫn phun ra một đòn cuối cùng mang tính trí mạng: “Nếu như ta không đoán sai! Nửa đêm câuk có thể nhìn thấy vị Duy Nạp Tư tiểu thư này trong hẻm nhỏ Danh Dạ Oanh. . .”
“Ồ! Không! Ngài nói không phải thật sự!”
Duy Lâm nhăn nhó, nhưng vẻ mặt trắng xám rõ ràng là đã tin tưởng lời nói của Lôi Lâm, hắn đứng ngây ra một lúc, đột nhiên quát to một tiếng, xông ra ngoài.
“Ha ha. . . Ước mơ tẻ nhạt của người tuổi trẻ!” Lôi Lâm lại nở nụ cười phi thường hài lòng.
“Đánh vỡ ảo tưởng, để người tuổi trẻ sớm biết cuộc sống vốn tàn khốc, đúng là một việc rất thú vị!”
. . .
Long Ba Đốn rất nhanh đã trở về, trên mặt có hai dấu tay đỏ chót, cũng không nói cái gì với Lôi Lâm, trực tiếp bắt đầu công tác vận chuyển mỗi ngày.
Còn Duy Lâm, có người nói chàng trai đáng thương vẫn đang uống rượu trong quán suốt cả đêm, mãi đến tận ngày thứ hai mới tới làm, nhưng bị Lôi Lâm ghét bỏ trực tiếp đuổi về. Đồng thời bảo hắn mau chóng xử lý mùi rượu trên người đi, bằng không thì không cần trở về.
Ầm!
Nhìn một khối thiết châm cuối cùng bị chuyển về trong kho hàng, Long Ba Đốn đã đầy rẫy vết thương rốt cục thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm Lôi Lâm.
“Tiểu tử! Cậu rất thông minh! Cũng có thể kiên trì! Ta tuyên bố, từ nay về sau, mỗi ngày cậu có thể vào cửa hàng năm phút lúc không có người để xem lướt qua các vật phẩm. . .”
Lôi Lâm cố nín cười ý tuyên bố.
“Ế? ? ?” Long Ba Đốn ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên.
“Làm sao? Lẽ nào cậu cho rằng ta sẽ tuyên bố thu cạua làm đồ đệ, dạy cậu trở thành kỵ sĩ, sau đó cậu nổi bật hơn mọi người. Cưới vợ là công chúa, từ đây trải qua cuộc sống hạnh phúc vui sướng sao?”
Khóe miệng Lôi Lâm mang theo nụ cười trêu đùa: “Tiểu tử! Cậu còn quá non. . .”
Sắc mặt Long Ba Đốn trắng bệch, còn có vẻ xấu hổ khi mưu kế bị người khác nhìn thấu, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì đỏ.
“Tên lừa đảo! Ngài là một tên lừa gạt!” Hắn rống to một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đùng! Bởi chạy trốn quá nhanh, hắn vấp ngã trên đường một hồi, nặng nề ngã trên mặt đất, dính đầy bùn đất.
“Ha ha. . .” “Ha ha. . .” “Mau đến xem! Kia không phải thằng ngốc trong cửa hàng hỏa diễm cùng chuỳ sắt kia sao?”
Dáng vẻ chật vật này của Long Ba Đốn này nhất thời khiến người đi trên đường xúm lại vây xem.
Trong tiếng cười nhạo của mọi người, Long Ba Đốn điên cuồng gầm lên, liên tục lăn lộn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mà Lôi Lâm nửa tựa ở cạnh cửa, mỉm cười nhìn tất cả những thứ này.