Chương 532: Duy Lâm cùng thiếu nữ (1)
“Hô! Hấp! Tập trung tinh thần! Chú ý tần suất!”
Vào lúc này, Duy Lâm cởi áo, lộ ra cơ bụng lấp ló sau nhiều ngày rèn luyện như vậy, hắn khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt hít sâu, bắp thịt trên người còn theo tần suất hô hấp không ngừng rung động.
“Không đúng! Tần suất cơ bụng rung động sai rồi!” Lôi Lâm hơi vung tay, một đạo kiếm gỗ mạnh mẽ đánh vào bụng dưới của Duy Lâm.
Sắc mặt Duy Lâm vặn vẹo, bắp thịt dưới bụng dưới mạnh mẽ co rụt lại, hô! Hai luồng khí màu trắng từ trong lỗ mũi hắn phun ra.
“Nhớ không? Chính là cảm giác này!”
Lôi Lâm vỗ tay một cái vào kiếm gỗ.
“Hô…” Sau khi tu luyện một đoạn phương pháp hô hấp hoàn chỉnh, Duy Lâm thở ra một hơi dài, trong khói trắng còn mang từng tạp chất màu đen, mở mắt ra.
“Cậu là heo sao? Phương pháp hô hấp đơn giản như vậy, mà cần tới mười ngày mới có thể nhập môn!”
Lôi Lâm trực tiếp chửi ầm lên, mà Duy Lâm chỉ có thể vuốt đầu cười khổ, không ngừng xin lỗi.
Trải qua hơn mười ngày rèn luyện, hắn rõ ràng cảm giác được tố chất thân thể mình tăng lên, đồng thời, do ảnh hưởng từ phương pháp hô hấp này, hắn đã có thể cảm giác được một luồng nhiệt không ngừng lưu chuyển ở trong thân thể.
Loại sức mạnh này mang đến cảm giác mê say khiến Duy Lâm mê muội tiến vào, dù hiện tại Lôi Lâm muốn giết hắn, hắn cũng không đi.
“Đi, một ngàn động tác kiếm thuật tiêu chuẩn, năm ngàn động tác cấp độ sâu hơn!” Lôi Lâm tùy ý chỉ tay, Duy Lâm lập tức hùng hục đi qua.
“Không ngờ thuận tay dạy tiểu tử này mà hắn lại thật sự có chút thiên phú đây!”
Nhìn Duy Lâm đang luyện tập mà mồ hôi đổ xuống như mưa, khóe miệng Lôi Lâm cong lên mang theo một nụ cười.
Duy Lâm này rõ ràng phi thường thích hợp với con đường kỵ sĩ này, lúc trước nếu Lôi Lâm không dùng tới chíp, e rằng hắn cũng không thể luyện phương pháp hô hấp thập tự kiếm sau cải tiến đến bước nhập môn trong mười ngày, nắm giữ một tia sinh mệnh linh, mà Duy Lâm lại làm được!
“Chẳng qua, thiên phú kỵ sĩ của thân thể này vốn chẳng ra sao. Tốc độ như thế này của Duy Lâm chính là thiên tài hàng đầu trong các kỵ sĩ! Chỉ không biết tư chất linh hồn thế nào?”
Tư chất linh hồn của một người bình thường cũng không hiện ra ngoài. Trừ phi có vu thuật chuyên môn hoặc là công cụ phụ trợ, bằng không Lôi Lâm cũng không thể liếc mắt đã nhìn ra vu thuật thiên phú của một người.
“Chẳng qua, nhìn tình huống này thì mình còn phải ở đây thêm một thời gian ngắn…”
Sắc mặt Lôi Lâm âm trầm lại, tuy rằng trước đó đã quyết định sẽ đi ra ngoài tìm kiếm tung tích các phù thủy khác, nhưng tâm tình hóa huyết mạch thuật sĩ đột nhiên bạo phát, làm bước chân của hắn phải chậm lại.
Hiện tại Lôi Lâm chỉ có thể thông qua một số thủ đoạn bình thường để chậm rãi phát tiết các loại tâm tình trong lòng, mặt khác cũng tại tích cực luyện chế ra loại thuốc có tác dụng cao hơn so với thuốc yên tĩnh để áp chế bệnh trạng trong cơ thể.
Mưu tính sau này ở Ám Cực Vực, quan hệ đến tương lai của Lôi Lâm và khả năng thu được phương pháp minh tưởng cao cấp, hắn không cho phép chính mình đi lang bạt trong trạng thái tâm tình cực đoan, nếu không, tám phần mười sẽ rơi vào hoàn cảnh giống như khi tranh cướp tinh hoa trí tuệ cổ thụ, khiến quần chúng phãn nộ, bị người mạnh truy sát.
Trong lúc bất tri bất giác, hơn sáu tháng đã trôi qua rồi.
Trong tình huống Duy Lâm không hiểu, hắn đã hoàn toàn kích phát sinh mệnh năng lượng, trở thành một kỵ sĩ chính thức, toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, thậm chí ngay cả chính hắn đều không nhận ra được.
Tiểu tử đáng thương này thấy chính mình không đỡ được một chiêu của Lôi Lâm nên vẫn coi chính mình chỉ là người bình thường, không ngừng nỗ lực với mục tiêu trở thành kỵ sĩ.
Hiệu quả duy nhất khi hăn lên cấp kỵ sĩ chính là từ một chiêu kiếm của Lôi Lâm cũng không đón được, biến thành miễn cưỡng sống qua một chiêu kiếm
Còn Long Ba Đốn, gần đây Lôi Lâm đã không còn thấy hắn, có người nói, tiểu tử kia chưa từ bỏ ý định lại kết bè kết nhóm đi theo đội buôn tới một thành trì khác giao dịch, vẫn hi vọng thử vận may.
Đáng tiếc, loại tiểu tử trong lòng giấu ước mơ ở bên ngoài lại phấn đấ này, Lôi Lâm đã nhìnthấy nhiều lắm rồi. Trong một trăm người thì có chín mươi người sẽ trực tiếp chết ở ngoài, còn lại không phải trở thành ăn mày, tàn tật, thì chính là trộm cướp và tội phạm.
Chỉ có một phần trăm ít ỏi mới có thể thu được thành công.
Lôi Lâm cũng chỉ nghe Duy Lâm nói qua rồi cũng chẳng them để ý.
“Hây!”
Duy Lâm vung vẩy kiếm thép to lớn trong tay, trên mũi kiếm còn lập loè ánh sáng sắc bén, gầm lên vọt tới Lôi Lâm.
“Giết!” Hắn vung cự kiếm bổ ngang, mang theo một cơn gió mãnh liệt đánh tới.
Mà ở đối diện, trong tay Lôi Lâm cầm một thanh kiếm gỗ, lắc lắc đầu: ” Động tác dư thừa quá nhiều!”
Hắn nhẹ nhàng đâm về phía trước một nhát! Kiếm gỗ chầm chậm đâm về phía trước, đam vào màn ánh sáng kim loại kia.
Động tác của kiếm gỗ nhìn như cực kỳ chầm chậm nhẹ nhàng, nhưng kiếm thép của Duy Lâm đều bị đâm tới một bên, kiếm gỗ lập tức trực tiếp đâm tới dưới nách Duy Lâm!
“A…” Duy Lâm rên lên một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Quá kém cỏi! Quá kém cỏi!” Lôi Lâm không chút khách khí đả kích.
Mỗi ngày sau khi nghiên cứu xong, đi ra đùa tên tiểu tử này một lúc cũng là một trong những trò tiêu khiển không nhiều của hắn.
“Đại nhân! Ngài không thể nhường ta một chút sao?”
Duy Lâm thở hổn hển, ngồi dưới đất oán thán: “Mỗi lần đều bị một chiêu đánh bại! Trời ạ! Ta cũng cảm giác mình căn bản không có bất kỳ tiến bộ nào.