Chương 535: Cứu vớt (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,255 lượt đọc

Chương 535: Cứu vớt (2)

Trong những loại sách cổ hắn từng đọc vừa vặn có đối với loại này quý trọng thực vật, có người nói điều kiện sinh trưởng của loại thực vật này phi thường hà khắc, nhất định phải đi kèm một loại sinh vật năng lượng cao mới có thể sinh trưởng, đồng thời cách một quãng thời gian còn phải tưới máu của loại sinh vật đó, nếu không sẽ lập tức khô héo.

“Mình nhớ là búp hoa máu rồng phối hợp với sinh vật năng lượng cao, hình như được gọi là sừng dê địa hành long ? Có người nói đây là một loại á loại do thượng cổ Cự Long tạp giao cùng ác ma, nhưng không có bao nhiêu độ tin cậy. . .”

Trong mắt Lôi Lâm lóe lên ánh sáng: “Đồng thời, hiệu quả mỹ dung của búp hoa máu rồng chỉ là kèm theo, hiệu quả lớn nhất của nó vẫn là giảm bớt một số độc tố. đặc biệt. .”

“Thú vị, mình đang lo không tìm được lý do thích hợp tham gia vào trong đô thành đông vực đây!” Lôi Lâm nhìn Duy Lâm vẫn đang kêu rên không ngừng, nhưng không dám ngừng huấn luyện, trong mắt lộ ra một tia tinh mang.

Sau ba ngày, một tiểu đội trên người mang theo vết thương trở lại trấn nhỏ Bá Đặc, cũng với đó là một tin tức kinh sợ.

Trong quá trình đội ngũ của con gái hầu tước truy tìm sừng dê địa hành long lại bất ngờ gặp nguy hiểm, bị vây ở một nơi, thậm chí ngay cả đội trưởng kỵ sĩ của Nam tước đều hi sinh.

Mà tiểu đội này chính là mạo hiểm đi ra cầu viện.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trấn nhỏ đều rơi vào kinh hoảng, lửa giận của một vị hầu tước đại nhân là thứ mà toàn bộ trấn nhỏ Bá Đặc đều không chịu đựng nổi, mà người lo lắng nhất cho thiếu nữ quý tộc tùy hứng kia chính là chủ nhân của nơi này- Ước Sắt Phu Nam tước.

“Đại nhân! Đại nhân! Tôi nghe nói. . .”

Duy Lâm giống một cơn gió vọt vào trong sân, lập tức nhìn thấy một người béo mặc quần áo hào hoa phú quý, không ngừng dùng khan thêu màu vàng lau mồ hôi trên mặt.

Hắn lập tức giống như con vịt bị bóp cổ, lời muốn nói bị ngăn trong yết hầu, khom mình hành lễ: “Tước gia được!”

Người béo kia chính là người quản lý toàn bộ trấn nhỏ Bá Đặc- Ước Sắt Phu Nam tước, thậm chí, ngay cả công việc bây giờ của Duy Lâm cũng là thông qua vị Nam tước này giới thiệu, đối với Duy Lâm, một Nam tước có lãnh địa, có thể thừa kế chính là đại nhân vật không bình thường, bởi vậy hắn sợ đến mức nhanh chóng hành lễ, đầu chôn thật sâu ở ngực.

“Là Duy Lâm à! Làm rất tốt!”

Ước Sắt Phu Nam tước rõ ràng không có hứng nói nhiều cùng hắn, trái lại hơi khom người với Lôi Lâm, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: “Như vậy thì xin nhờ ngài, Lôi Lâm đại sư!”

Trước đó vì muốn thu được an ổn sinh hoạt, ngoại trừ sử dụng tinh thần phép thuật, Lôi Lâm cũng đã lưu lại trong lòng Ước Sắt Phu ấn tượng không thể xóa nhòa về sự mạnh mẽ của hắn.

Bởi vậy, hiện tại sau khi xuất hiện phiền phức không thể cứu vãn, Ước Sắt Phu lập tức đến cầu Lôi Lâm.

“Đại nhân! Chuyện gì thế?”

Duy Lâm đợi Ước Sắt Phu rời đi mới hỏi thăm Lôi Lâm.

“Còn có chuyện gì? Không phải là đi cứu vớt một tiểu nha đầu tùy hứng kiều gia nào đó sao?” Lôi Lâm vừa thờ ơ nói, vừa rút từ trong kho hàng ra một áo giáp lấp lóe ánh sáng.

“Ồ! Nha! Nha! Đại nhân ngài rốt cục muốn động rồi sao?”

Làm đồng nghiệp và nửa học đồ của Lôi Lâm, Duy Lâm vô cùng hiếu kỳ về quá khứ và thực lực của Lôi Lâm, lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Mang theo tôi với! Đại nhân! Trong cánh đồng hoang vu Ô Đề, ngài nhất định còn thiếu thiếu một người hầu hạ nhỉ?”

“Mang theo tôi! Nhất định phải mang theo tôi!”

Ầm! Áo giáp kỵ sĩ to lớn trực tiếp bị ném tới trên người Duy Lâm, “Mặc vào thử xem!”

“Ừ! Được!” Mặc áo giáp tự nhiên cũng là một mục trong giáo trình kỵ sĩ, trước đó Duy Lâm cũng luyện tập qua rất nhiều lần, nhưng áo giáp chính thức như thế này thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn mặc, hắn hưng phấn đến mức trên mặt hơi ửng hồng.

Bộ áo giáp sáng sủa này thế mà rất vừa người, đồng thời ở góc viền còn có hoa văn cùng trang sức giáp da, vừa mỹ quan lại bảo vệ mấy vị trí then chốt, Duy Lâm rất là yêu thích.

Trải qua thời gian dài rèn luyện như vậy, chiều cao của Duy Lâm cũng đã tăng lên không ít, trên người càng là có một vòng bắp thịt trôi chảy, sau khi mặc áo giáp vào lại càng oai hùng hơn người.

“Thế nào? Tôi rất tuấn tú chứ?” Duy Lâm có chút tự mãn vỗ vỗ lồng ngực, hai mảnh thiết giáp va chạm, phát ra tiếng vang ầm ầm.

“Tiếp theo!” Lôi Lâm lập tức lại đưa một trường kiếm bằng tinh cương cho Duy Lâm, đợi sau khi hắn hoàn thành xong, mới hài lòng gật gật đầu.

“Như vậy tôi cũng yên tâm!”

“Đó là đương nhiên! Ế? Yên tâm? Yên tâm gì cơ?” Duy Lâm mê mang.

“Tiểu tử! Nhiệm vụ cứu vớt công chúa sẽ giao cho cậu!” Lôi Lâm cố nín cười, lời nói ý vị sâu xa vỗ vỗ vai Duy Lâm, khiến hắn ngốc ở nơi đó.

“Êy? Êy Êy? ? ? Tôi! ! ! Để tôi một mình đi cánh đồng hoang vu Ô Đề?” Duy Lâm rốt cục phản ứng lại, chỉ vào mũi của chính mình.

“Đại nhân! Tôi còn không phải kỵ sĩ mà! Ngài muốn hại chết tôi sao?”

“Không có cách nào!” Lôi Lâm than thở xòe hai tay, “Chúng ta nhất định phải có một người lưu lại trông cửa hàng! Tiểu tử phải hằn hái hơn chứ!”

“Đại nhân! Tha thứ cho tôi nói thẳng! Cửa hàng này của ngài một năm đều không bán được mấy thứ, có trông coi tiệm hay không căn bản không có khác nhau, đồng thời, hang hái và việc có muốn đi chịu chết hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right