Chương 540: Đột phá

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,805 lượt đọc

Chương 540: Đột phá

“Ô ô. . .”

Sừng dê địa hành long bị cả đám người công kích này thì kêu rên không ngừng, đột nhiên nó xoay người, mặc kệ thương thế nghiêm trọng trên người và đám người đích truy kích, bò tới trong sơn động!

“Không được! Nó muốn chạy trốn chạy!”

Giản Ny kinh hãi thét lên, lập tức, cô ta cầm lấy cung tên mà mình vẫn luôn đeo sau lưng.

Cô ta lại lấu trong túi đựng tên ra một mũi tên màu xanh lục, cài lên cung tên.

Vù! Vù! Vù!

Từng chùm sáng sáng sủa từ chiếc nhân trên tay của cô ta không ngừng sáng lên.

“Nhắm chính xác!” ” Thuật sắc bén!” ” Thuật tật phong!”

Các loại vu thuật phụ trợ không ngừng tác dụng lên người Giản Ny.

“Giản. . . Giản Ny tiểu thư, cũng là một vị phù thủy? !” Duy Lâm cách đó không xa há to miệng, nghĩ rằng chính mình đang nằm mơ.

“Xèo!”

Giản Ny buông cung trong tay ra, một tia sáng màu xanh lục trong nháy mắt từ cung tên bay ra ngoài.

Phốc! ! ! Mũi tên màu xanh lục trúng vào mắt sừng dê địa hành long, khiến một máu đỏ chảy ra.

“Hống hống! ! ! ! !” Địa hành long quay đầu lại, vọt tới Giản Ny.

“Rất tốt! Chính là như vậy!” Trên mặt Giản Ny lộ ra vẻ hưng phấn.

“Không! Mau rời đi!” Mà Kiệt Mạc Tư gần đó lại hoàn toàn biến sắc.

“Hống!” Sừng dê địa hành long gầm lên, từ trong miệng phun ra một quả cầu ánh sáng màu đen.

Quả cầu ánh sáng trực tiếp nổ tung giữa không trung, mang theo từng đốm lửa màu đen trong nháy mắt bắn văng ra khắp nơi.

“A!” “Mắt của ta!”

Hạt mưa màu đen rơi trên thân đám lính đánh thuê, lập tức ăn mòn ra mấy cái vết thương thật lớn, đám người mạo hiểm đồng thời rên lên, vòng vây nhất thời xuất hiện chỗ hổng.

Vù vù! Lúc này dường như sừng dê địa hành long đã kích phát ra năng lượng mỗi một nơi trên người, trên người mơ hồ nở lớn một vòng, da dẻ cũng biến thành đỏ chót.

Tốc độ của nó tăng vọt, thoáng cái đã vọt tới trước mặt Giản Ny.

“Bảo vệ tiểu thư!” Tên hộ vệ còn sót lại kia dùng hết sức lực ở tay trái giơ trường kiếm xông lên .

“Răng rắc!” Địa hành long mở ra miệng rộng đầy răng nanh, cắn xuống một cái, trong nháy mắt đã nuốt kỵ sĩ kia vào trong miệng. Không ngừng nhai nghiền, huyết nhục từ hàm răng rơi xuống.

“A. . .” Giản Ny trực tiếp sợ đến mức ngã trên mặt đất.

Cô ta mới là một học đồ cấp 1, vừa nãy dùng cung tên công kích là dựa vào nhẫn trên người tăng cường mới có hiệu quả, hơn nữa, sau một đòn vừa nãy, chút lực lượng tinh thần đáng thương của cô ta cũng đã sắp tiêu hao hầu như không còn, không thể chống đỡ công kích.

Lúc này Giản Ny chính là một quý tộc thiếu nữ mềm mại bất lực ngã trên mặt đất, đối mặt với vận mệnh không rõ từ thẩm phán.

“Gào!” Sừng dê địa hành long cũng không có tâm tư thương tiếc, trực tiếp mở to miệng rộng, răng nanh sắc bén dính đầy huyết nhục, mạnh mẽ cắn tới Giản Ny.

“Mình phải chết sao? Phụ thân, xin lỗi. . .” Giản Ny há hốc mồm, một giọt nước mắt từ mắt phải không tiếng động rơi xuống.

“Coong! ! !”

Đau nhức trong dự kiến cũng không truyền đến, Giản Ny có chút ngạc nhiên mở mắt, lập tức nhìn thấy một bóng người kiên định che ở phía trước.

“Đây chính là kỵ sĩ trong tiểu thuyết! Mỗi khi công chúa gặp phải khó khăn, đều sẽ có kỵ sĩ xuất hiện. Không phải sao?”

Duy Lâm cười to, mạnh mẽ chém ra trường kiếm trên tay!

Kiếm thép chém vào đầu khổng lồ của địa hành long, bắn lên vài điểm đốm lửa nhỏ. Duy Lâm gào thét, sinh mệnh linh toàn diện bộc phát ra, mơ hồ hình thành một tầng sánh hư ảo ngoài áo giáp.

“Hống! ! !”

Địa hành long liên tiếp lui mấy bước, rống to với Duy Lâm.

“Ai nha nha! Lần này thật đúng là dũng sĩ đấu ác long bản hiện thực!” Duy Lâm liếc mắt nhìn Giản Ny phía sau một cái, lại quan sát sinh mệnh linh đã còn lại không nhiều trong thân thể tự, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

Vù vù! ! !

Một bóng đen quấn quanh không ngừng công kích địa hành long, những người ở đây chỉ có thể nhìn thấy ở trung tâm chiến trường không ngừng bốc lên tro bụi, còn nghe được tiếng gầm gừ không ngừng của địa hành long.

Dưới áp lực cực lớn từ địa hành long, Duy Lâm chỉ cảm giác trước đây những thứ mình bị Lôi Lâm đại nhân buộc học tập đều bạo phát ra, một ít kỹ xảo cũng càng ngày càng thuần thục.

Mà ngaylúc này, thân thể hắn đột nhiên trống rỗng, cảm giác giống như trong nháy mắt đã mất đi tất cả sức mạnh.

“Bí pháp bạo phát kết thúc! Sinh mệnh linh cũng tiêu hao hết!”

Trong lòng Duy Lâm chìm xuống. Lập tức, một bóng đen như roi thép xuyên thấu quang giáp, mạnh mẽ đánh lên trên ngực của hắn.

Răng rắc! Áo giáp dùng tinh cương chế thành lập tức xuất hiện vét lõm, Duy Lâm bay ngượcra ngoài, từ khóe miệng không ngừng tràn ra rất nhiều bọt máu.

“Ồ! Không!”

Vào khắc hấp hối cuối cùng, hắn dường như nhìn thấy dưới bóng đen khổng lồ của địa hành long, còn có một người bi thương gào khóc.

“Thực sự là. . . Một đời ngắn ngủi! Chẳng qua, mình đã không có tiếc nuối!”

Khóe miệng Duy Lâm mang theo mỉm cười, ký ức dừng ở hình ảnh Giản Ny ngã xuống đất khóc lóc.

. . .

“Đồ đệ của ta sao có thể chết uất ức như thế chứ?”

Trong nháy mắt khi Duy Lâm sắp rơi vào hôn mê, thời gian dường như cũng yên tĩnh lại, tất cả xung quanh đều đã biến thành màu trắng đen, mà thân thể của hắn cũng quỷ dị mà cố định giữa không trung.

“Là giọng nói của Lôi Lâm đại nhân! Hắn rốt cục chịu thừa nhận mình là đồ đệ rồi!” Trong lòng Duy Lâm đại hỉ, trước khi sắp chết mà vẫn nghĩ đến chuyện này.

Lập tức, hắn cảm giác trường kiếm tinh cương trên tay phải đang không ngừng toả nhiệt, trong nháy mắt biến thành nóng bỏng đáng sợ, thật giống như hắn đang nắm chắc một chiếc bàn ủi.

“Ong ong! ! !” Trường kiếm không ngừng rung động, mà trên thân kiếm lại nổi lên một phù hiệu màu đỏ ngòm.

“A a a a a! ! ! !”

Duy Lâm cảm giác một dòng nước nóng trong nháy mắt từ kiếm thép truyền tới, thoáng cái đã vọt tới nơi hội tụ sinh mệnh linh ở bụng dưới của hắn.

Oành! Giống tiếng bình nước nổ tung vang lên, bình cảnh đại kỵ sĩ quấy nhiễu Duy Lâm đã lâu trong nháy mắt bị đánh vỡ!

Một luồng sinh mệnh năng lượng mạnh mẽ không chỉ gấp mười lần so với trước từ sinh mệnh linh ở bụng dưới không ngừng tản ra, truyền vào toàn thân Duy Lâm.

“Giết!”

Duy Lâm cầm kiếm chém dọc! Mà trên kiếm thép, ánh sáng phù văn màu đỏ tăng vọt, một ánh kiếm trong nháy mắt cắt phá trời cao, chém tới trước mặt sừng dê địa hành long.

Dưới ánh sáng trắng đen đọng lại, địa hành long không nhúc nhích, mặc cho Duy Lâm chém lên cổ.

Vù vù!

Gió lạnh thổi qua, hai màu trắng đen ở chung quanh trong nháy mắt phai màu, lại hồi phục thành thế giới năm màu.

Răng rắc!

Ở cổ con địa hành long kia trong nháy mắt xuất hiện một sợi dây nhỏ màu đỏ.

Dây nhỏ càng lúc càng lớn, cuối cùng lan đến toàn bộ cổ, máu màu xanh lục không ngừng chảy ra, đầu lâu to lớn trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Ầm ầm! ! ! Sau khi đầu lâu rơi xuống đất, thân thể to lớn của sừng dê địa hành long trực tiếp đập xuống trên mặt đất, giống một trận địa chấn nhỏ, mang theo lượng lớn tro bụi.

“Hắn làm sao thế?” Giản Ny có chút chóng mặt.

“Hắn đột phá! Hắn đã đột phá bình cảnh đại kỵ sĩ!” Kiệt Mạc Tư tự lẩm bẩm, lập tức tiến lên nâng Giản Ny dậy.

“Ha ha! Mình đã nói mình là thiên tài mà! Làm sao có khả năng chết ở chỗ này!”

Duy Lâm may mắn thoát chết vỗ vỗ ngực chính mình, lập tức bắt đầu cười ha hả.

Nhìn bộ dáng này của hắn, trong nháy mắt Giản Ny có cảm giác một đám lửa gần như sắp từ lồng ngực chính mình phun ra.

“Tên khốn kiếp này!” Giản Ny ném một chiếc màu trắng khăn tay lên mặt Duy Lâm, lưu lại một mình hắn ở đây, cô ta và Kiệt Mạc Tư tiến vào bên trong huyệt động.

“Cô ấy làm sao vậy?” Duy Lâm ngơ ngác nắm khăn tay, trên mặt vẫn đang mê mang.

Mà đám lính đánh thuê và người mạo hiểm còn lại đều trầm mặc thu dọn chiến trường.

Lần này bọn hắn cũng tổn thất không ít nhân thủ, có rất nhiều người là bằng hữu, thậm chí người thân của bọn hắn!

Trên chiến trường rất yên tĩnh, không có bất kỳ động vật nào khác tới quấy rầy.

Anh sáng mặt trời đối với sinh vật đã quen thuộc với hắc ám là một thứ cực kỳ chán ghét, mà các trấn nhỏ ở Ám Cực Vực chính là lợi dụng điểm ấy, dùng ánh sáng Thái Dương thạch xua tan sinh vật hắc ám, rồi từ từ được phát triển.

Vừa bắt đầu Kiệt Mạc Tư đã ném ra Thái Dương thạch, cũng là cân nhắc đến phương diện này.

Sau mười mấy phút, Giản Ny và Kiệt Mạc Tư cùng đi ra, trên mặt tràn ngập ý cười hưng phấn.

“Đây chính là búp hoa máu rồng sao?”

Duy Lâm chú ý tới đóa hoa trên tay Giản Ny.

Loại hoa màu đỏ này to bằng miệng chén, trên một phiến cánh hoa còn có mạng lưới tương tự mạch máu và kinh mạch, nhìn phi thường kỳ dị.

Giản Ny cẩn thận từng li từng tí cầm hoa, quả thực giống đang nâng bảo vật có giá trị liên thành.

“Đúng! Có nó! Cha của ta có thể được cứu. . .” Vào lúc này Giản Ny rốt cục cũng thả lỏng ra.

Từ khi cha của cô ta trúng độc tới nay, áp lực khổng lồ vẫn luôn đè nặng trên bả vai tiểu cô nương này, hiện tại cô ta cảm giác rốt cục mình đã có thể thở ra một hơi.

“Cảm ơn cậu!” Giản Ny kích động ôm Duy Lâm, trực tiếp khiến Duy Lâm ngây ra.

“Còn có các vị!” Giản Ny lại quay đầu lại nhìn đám người mạo hiểm và lính đánh thuê còn sống sót., “Sự trung thành cùng tận chức của các vị nên được ngợi khen! Lần này tiền thuê ta sẽ ra gấp đôi! Người chết trận tăng năm lần! ! !”

“Cảm tạ ngài, cao quý tiểu thư!” “Nhân từ mà lại hào phóng! Chủ nhân u ám sẽ phù hộ ngài!”

Không ngoài dự liệu, Giản Ny tuyên bố quyết định này lập tức được mọi người hoan hô.

Đoàn người qua loa thu dọn một chút, lập tức lên đường trở về.

Ở trên đường, Duy Lâm còn không ngừng vung vẩy kiếm thép trong tay, dường như muốn từ tìm ra điểm không giống bình thường từ trên này, nhưng phi thường đáng tiếc chính là sau một lần bạo phát, thanh trường kiếm này dường như thật sự đã tiêu hao hết tất cả lực lượng sức mạnh, mặc cho Duy Lâm thôi thúc kiểu gì, đều là không thể phát huy được một điểm dị thường.

“Đúng là một tiểu tử ngốc! Chẳng qua, cũng chỉ có kiểu thẳng thắn như hắn mới thích hợp với phương pháp hô hấp thập tự kiếm của mình!” Những cử động này của Duy Lâm đều bị Lôi Lâm ở Bá Đặc trấn nhỏ thông qua một cái bóng thủy tinh trong suốt nhìn thấy, không khỏi lắc lắc đầu.

Mà bên cạnh bạn của hắn, một ống nghiệm chứa đầy máu màu xanh đỏ giống rác bị ném ở một bên.

“Thậm chí ngay cả một chút huyết mạch mạnh mẽ đều không thấy được! Thiệt thòi trong tên nó còn mang một chữ long!” Lôi Lâm thở dài.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right