Chương 517: Hoang mạc

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,219 lượt đọc

Chương 517: Hoang mạc

“Nếu như muốn trị liệu thương thế trong thức hải, còn loại bỏ dấu ấn mà Ngải Duy Khắc đánh dấu trong cơ thể mình thì phải đánh đổi chnh là có một nửa lực lượng tinh thần không thể sử dụng trong một thời gian sao?”

Lôi Lâm sờ sờ cằm, rơi vào trầm tư.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã đưa ra quyết định: “Bắt đầu đi!”

Ong ong!

Hắn vừa ra lệnh xong, lực lượng tinh thần bạc trong thức hải đã không ngừng leo lên vết nứt, đồng thời kết tinh cố hóa!

Tinh thể màu trắng bạc trong nháy mắt che kín gần nửa thức hải, mà trong tinh thể, điểm sáng màu trắng trước đó cũng bị đọng lại trong đó, giống một côn trùng nhỏ bị đông thành hổ phách.

Sau khi cố hóa hơn một nửa lực lượng tinh thần, Lôi Lâm phát hiện vết nứt trong thức hải rốt cục cũng ngừng mở rộng trng thái, đồng thời bị lực lượng tinh thần tràn vào gắn lại khiến hắn không khỏi thở dài một hơi.

Lần này, phiền phức trên người hắn xem như đã hoàn toàn xử lý sạch sẽ, tuy rằng cái giá phải trả chính là trong một khoảng thời gian chỉ có thể sử dụng sức mạnh tương đương với cấp độ phù thủy cấp 1.

Sau khi ổn định thương thế, Lôi Lâm mới có tâm tư đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Tia sáng chung quanh phi thường tối tăm, chỉ có thể dựa vào một ít rêu ánh sáng toả ra ánh huỳnh quang mới miễn cưỡng nhìn rõ ràng mấy vật chung quanh, xa hơn nữa thì chỉ có một màu đen kịt.

“Nơi này hẳn là trong một hang động nào đó! Không biết bên ngoài là nơi nào…”

Lôi Lâm thở dài một hơi, lại nhìn xuống truyền tống vu trận một chút.

Truyền tống vu trận ở nơi này cũng giống vu trận trong bí cảnh đồ hồn, nhưng phù văn ở một góc viền đã bị Lôi Lâm phá hỏng.

Đồng thời, Lôi Lâm đoán phù thủy cấp ba bên đầu kia nếu không phải tự mình canh gác ở nơi đó thì chính là trực tiếp phá hủy truyền tống trận, bởi vậy truyền tống vu trận này sẽ không thể sử dụng trong một thời gian rất dài.

Mà bố trí bên này so với phù thủy của đồ hồn giáo thì vô cùng đơn giản, trong cả hang động cũng chỉ có mỗi truyền tống trận này, ngoài ra chỉ còn lại một đường hầm hẹp dài đưng nối, giống như được tạc khắc từ trên vách đá ra.

“Hắc ám thị giác!”

Lôi Lâm tiện tay dùng một vu thuật phụ trợ cấp học đồ lên trên người mình.

Nhất thời trong mắt hắn lóe lên một tia sáng màu đen, hắc ám cũng không thể ngăn cản tầm mắt của hắn nữa,tất cả mọi thứ xung quanh đều xuất hiện trong tầm mắt hắn.

“Nơi này có nồng độ hạt năng lượng căn bản hệ âm u dường như còn cao hơn so với Nam Hải bờ rất nhiều !” Khi sử dụng vu thuật, Lôi Lâm cảm giác được rõ ràng sự khác biệt giữa hai nơi.

Nếu như nói nồng độ hạt năng lượng căn bản hệ âm u trong không khí ở Nam Hải bờ là 1, vậy nồng độ ở đây ít nhất là 1. 5; thậm chí gần tới 2.

“Chíp! Đo lường nồng độ hạt năng lượng căn bản trong không khí, so sánh với Nam Hải bờ!”

“Thành lập nhiệm vụ, bắt đầu thu thập số liệu! Tiến hành so sánh!”

Rất nhanh, chíp đã đưa ra hai biểu đồ so sánh đến trước mắt Lôi Lâm.

Trong biểu đồ so sánh, màu sắc đại biểu hạt năng lượng căn bản các hệ có tỉ lệ khác nhau, hiện ra rõ ràng trước mặt Lôi Lâm.

“Bên phải chính là số liệu thu thập ở Nam Hải bờ trong tình huống bình thường, mà bên trái lại là số liệu mới nhất ở nơi này!”

Lôi Lâm nhìn hai tấm biểu đồ.

Trong bảng thể hiện số liệu mới nhất thì, nồng độ hạt năng lượng căn bản hệ âm u ở nơi này, còn có bóng tối, tử linh đều tăng cao, hầu như đều gấp đôi Nam Hải bờ.

Mà nồng độ hạt năng lượng căn bản hệ quang minh, thực vật, sinh mệnh lại phổ biến khá thấp.

“Còn có, nồng độ hạt năng lượng căn bản hệ thổ ở nơi này cũng rất cao, mà hệ hỏa, hệ thủy thì lại phi thường ít ỏi…”

Lôi Lâm sờ sờ cằm, trong đôi mắt dần hiện ra vẻ trầm tư.

“Nói cách khác, trên thực tế nồng độ hạt năng lượng căn bản ở nơi này cũng tương đương với ở Nam Hải bờ, chỉ là hàm lượng cụ thể khác nhau. Nồng độ hạt năng lượng căn bản hệ phụ hầu như có thể so với trong bí cảnh loại nhỏ, nhưng nồng độ hạt năng lượng căn bản hệ chính thì chỉ tương đương với Khoa Lý quần đảo thôi…”

Trong lòng Lôi Lâm có chút suy đoán, lập tức nhanh chân tiến lên, đi vào đường hầm nham thạch hẹp dài.

Đường hầm này rất dài, Lôi Lâm đi chưng hơn mười phút mới đi đến cuối con đường.

Ở cuối lối đi là một cánh cửa đá lớn.

Nói nó là cửa cũng đã quá đề cao, Lôi Lâm thấy đây chỉ là xếp các tảng đá lớn bất quy tắc để chặn lối ra mà thôi.

Xuyên qua khe hở giữa các nham thạch, Lôi Lâm còn có thể nghe được tiếng gió nhỏ từ bên ngoài tràn vào.

“Tốt nhất là cứ giữ lại cánh cửa đá này, chờ sau này mình cần lợi dụng truyền tống vu trận thì còn có thể lần thứ hai trở về!”

Lôi Lâm thoáng suy nghĩ, hắn dùng một vu thuật cấp 1: “Bóng tối ẩn núp!”

Trong nháy mắt, vầng sáng màu đen bao phủ thân thể Lôi Lâm vào trong, mà hắn ở trong vầng sáng này cũng bắt đầu trở nên dần dần trong suốt.

Hiệu quả của bóng tối ẩn núp chính là có thể mang người thi thuật tạm thời hư hóa, ẩn nấp vào khe hở trong bóng tối, xuyên qua phần lớn vật thể thực chất ngăn cản, nhưng người thi thuật ở trạng thái ẩn núp không thể công kích, nếu không sẽ lập tức giải trừ từ trạng thái ẩn núp, đồng thời công kích năng lượng và song âm ở phạm vi lớn cũng là khắc tinh của vu thuật này.

Nhưng hiện tại chỉ để xuyên qua một khối nham thạch này, tự nhiên phi thường thoải mái.

Lôi Lâm hóa thành bóng mờ phi thường dễ dàng xuyên qua từ khe hở trong khối nham thạch này, đi ra phía ngoài.

“Hô! Nơi này là…”

Lôi Lâm nhìn cảnh tượng bên ngoài, cả người thoáng ngẩn ra.

Nơi hắn đang đứng là một gò núi nhỏ do đá tảng xếp thành, mà ở bên ngoài, là một đám bình nguyên rộng lớn, còn có rất nhiều bụi cây.

Bóng tối âm trầm bao trùm khắp đại địa, không có một tia sáng, bầu trời âm u giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.

Rộng rãi, âm u, tĩnh mịch! Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lôi Lâm đối với nơi này.

Được tầm mắt hắc ám phụ trợ, Lôi Lâm có thể nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh đây.

“Dáng vẻ loại thực vật này rất kỳ quái!” Lôi Lâm cầm lấy một cành khô trên mặt đất.

“Không có lá cây, đa số là bụi gai, hơn nữa không chỉ có một loại, ở chung quanh còn có thể nhìn thấy thực vật, dường như cũng có vẻ ngoài này!”

Tay phải Lôi Lâm đánh về trước, một động vật nhỏ tương tự chuột đồng bị hắn bắt được từ dưới nền đất, nó không ngừng chít chít kêu lên.

“Con mắt rất nhỏ, hầu như mất đi tác dụng, bề ngoài cũng có chứng bạch tạng! Đây là do không được tia sáng chiếu rọi trong thời gian dài nên phát sinh biến dị!”

Lôi Lâm tự lẩm bẩm, suy đoán trong lòng càng ngày càng rõ ràng.

Đùng! Hắn ném chuột đồng đi, dưới chân tỏa ra vầng sáng màu đỏ sậm, khiến hắn lơ lửng lên giữa không trung.

Thân ảnh Lôi Lâm không ngừng bay lên cao, khi hắn cảm giác đỉnh đầu của chính mình càng ngày càng ngột ngạt, rốt cục, không biết bao lâu, Lôi Lâm đã đi tới phần cuối.

Đây là một hàng rào nham thạch to lớn, bề ngoài có màu như kim loại, giống màn trời tồn tại v trước mắt Lôi Lâm.

“Hóa ra bầu trời nơi này là một tầng đất!”

Lôi Lâm chậm rãi hạ xuống, trên mặt vẫn đầy vẻ khiếp sợ: “Nơi này là thế giới nền đất! ! !”

...

Trên vùng bình nguyên hoàn toàn do nham thạch và rêu tạo thành.

Hai con thú màu xám giống dã trư nhưng thể hình lại nhỏ hơn rất nhiều vui sướng chạy trốn, thỉnh thoảng dùng mũi dài ủi ủi mặt đất, tìm kiếm đồ ăn có thể ăn.

Phì phì! Hai mũi tên màu đen đột nhiên bắn ra, mũi tên sắc bén trực tiếp xuyên thủng phần lưng hai con thú nhỏ, trực tiếp ghim chúng trên mặt đất.

“Ngày hôm nay thu hoạch rất tốt, lại có hai con bụi bì trư! Có thể cải thiện thức ăn!”

Trên gò đất cách đó không xa, Lôi Lâm nhìn tình cảnh này, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Chỉ mười mấy phút sau, ở đây đã xuất hiện một bếp lò dùng giá gỗ dựng lên, mà ở phía trên, hai con bụi bì trư đã bị lột da rửa sạch đang không ngừng bị quay nướng, dầu mỡ không ngừng từ ngoài lớp da nóng bỏng rơi xuống , mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi và mùi vị gỗ đặc trưng khiến Lôi Lâm không khỏi thèm nhỏ dãi.

“Tính ra thì mình đi ra từ gò núi có truyền tống trận kia đã hơn một tháng rồi!”

Sau khi xử lý xong một con bụi bì trư, Lôi Lâm có chút thỏa mãn thở dài, lập tức liền cất một con còn lại đi.

Trải qua này hơn một tháng du lịch, hắn đã dần hiểu rõ về thế giới cằn cỗi này.

Ở đây, thường thường đi mấy ngày cũng không thấy một tia khí tức của sinh linh, chỉ có rêu và côn trùng còn có thể ngoan cường sống sót.

Loại dã thú bị Lôi Lâm gọi là “Bụi bì trư” này chính là động vật lớn nhất tính đến nay mà hắn từng thấy, đồng thời, cũng là loại có mùi vị tốt nhất.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lôi Lâm có chút hối hận.

Túi da không gian phi thường quý giá, trữ lượng lại có hạn, ở bên trong Lôi Lâm để các loại tài liệu quý giá thu thập được thông qua các loại thủ đoạn, giá trị của những vật này cho dù là phù thủy cấp ba cũng sẽ vì thế mà động tâm.

Nhưng rất đáng tiếc, ở trong này không hề có một chút mỹ thực hay rượu ngon gì, so với tài liệu quý giá thì hàm lượng giá trị của chúng quá thấp, hoàn toàn không đáng để chiếm cứ không gian tồn trữ quý giá.

Bởi vậy, Lôi Lâm ngạc nhiên phát hiện, hiện tại hắn đang sinh hoạt như dã nhân.

Nước uống còn dễ giải quyết, hắn là phù thủy, một vu thuật hệ thủy là có thể có nước dùng ngay. Nhưng đồ ăn thì hắn thực sự không có biện pháp.

Tuy rằng hắn đã là thuật sĩ cấp hai, dù mười ngày nửa tháng không ăn cũng không sao, nhưng mấy tháng không ăn thì khẳng định không được.

Chớ nói chi tới việc dù là kiếp trước hay kiếp này, điều kiện sinh hoạt của hắn đều vô cùng tốt, đã quen một ngày ba bữa, thậm chí còn có yêu cầu nghiêm ngặt đối với món ăn.

Kết quả là sau khi hắn tìm kiếm một vòng, miễn cưỡng phát hiện vài loại rễ cây thực vật có tinh bột còn có thể ăn, ngoài ra chính là một số loài chim cùng quả mọng.

Mà những thứ này, Lôi Lâm ăn đến chán rồi.

Loại sinh vật bị hắn gọi là “Bụi bì trư” này chính là đồ ăn ngon miệng nhất tính tới lúc này mà hắn phát hiện được.

“Đáng chết! Nơi này không là hoang mạc chứ?”

Đã đi hơn một tháng rồi, ngoại trừ hoang mạc chính là bình nguyên, ngay cả loại cỡ lớn động vật đều rất hiếm thấy khiến Lôi Lâm không khỏi hoài nghi.

Nói thật, sau khi nhìn quen ánh mặt trời, Lôi Lâm chưa từng phát hiện, hóa ra ánh sáng lại đáng quý như thế.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right