Chương 492: Trời Sinh Yêu Nghiệt

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,822 lượt đọc

Chương 492: Trời Sinh Yêu Nghiệt

Năm mười một tuổi, hắn đã đùa bỡn nha hoàn thân cận đến chết, thoạt nhìn ai cũng tưởng hắn dâm đãng, đương nhiên loại chuyện này không có gì lớn lao. Nhưng sau này, mọi người phát hiện ra Thôi Lộng Hải không hề háo sắc mà là rất thích giết người.

Hắn ta đã từng mở bụng một con ngựa cái mới được phối giống, sau đó cho ngựa con vào trong. Hắn cũng từng bắt một nha hoàn ## với một con chó săn để xem cô ta có thể sinh con được hay không, rồi hành hạ một người đến chết đi sống lại, chỉ để xem người đó có bao nhiêu máu tươi...

Hắn đã làm rất nhiều việc tàn nhẫn, đừng nói đến chuyện tận mắt chứng kiến, Trình Đại Lôi chỉ mới nghe một chút, đã cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Nhưng không thể không nói, Thôi Lộng Hải vẫn có chút tinh thần hiếu kỳ ham học hỏi của các nhà học giả. Tuy nhiên hắn không hẳn là một học giả luôn hướng tới sự thật, mà hắn là một kẻ bất lương độc ác, chẳng thà nói hắn là yêu nghiệt.

Trời sinh yêu nghiệt.

Nghĩ tới đây, Trình Đại Lôi bỗng nhiên giật mình, trách không được Lương Châu thành lại không tiếc bất cứ giá nào để đem Thôi Lộng Hải đi. Bọn họ dĩ nhiên không muốn nạp lên triều đình để lĩnh công, mà là muốn giao cho Tướng phủ để nhận đền đáp.

Thậm chí, Lương Châu thành đã sớm biết sự tồn tại của Thôi Lộng Hải, dù sao thì những thủ pháp giết người như vậy cũng cực kỳ hiếm.

Ý thức được chuyện này, Trình Đại Lôi nhịn không được mà ngẩng đầu lên cười một tiếng.

“Thôi Lộng Hải dám làm những việc như thế này, chính là do vương pháp không quản. Kinh thành rất lớn, mắt người lại nhiều, chẳng lẽ lại không có người nào dám quản?" Trình Đại Lôi hỏi câu mà mình hoang mang nhất.

"Thiên Tử còn tránh người say, ta là thân phận gì, cao cao tại thượng, vô cùng cẩn thận, sao có thể đi so đo với một người điên." Lý Hành Tai phủi phủi quần áo.

Trình Đại Lôi nhìn Lý Hành Tai một hồi, chậm rãi nói: "Bởi vì thân phận của ngươi cao quý, cho nên không cần quan tâm, sau đó cứ trơ mắt nhìn hắn tra tấn giết chết những người có thân phận thấp kém.” Trình Đại Lôi mỉa mai, “Cái gì mà thân phận cao quý, nói thẳng ra là do các ngươi lấp liếm, quá sợ hãi mà thôi.”

Lý Hành Tai khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên Trình Đại Lôi dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình. Nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, lời này của Trình Đại Lôi rất có đạo lý. Trong lòng chán ghét loại người như Thôi Lộng Hải, đồng thời cũng cất giấu tâm tư sợ hãi. Giống như kinh thành vừa nhắc đến tên của Trình Đại Lôi, đều là khịt mũi coi thường, nói hắn bất quá chỉ là tên sơn tặc mà thôi. Mà loại xem thường này, cũng chính là để che giấu nổi sợ hãi trong lòng.

Lý Hành Tai ngược lại có mấy phần tự giác, không giống như mấy loại không biết xấu hổ ngoài kia. Thậm chí, Trình Đại Lôi cũng chưa chắc tự nhận mình như vậy.

"Ác nhân tự có cái giá của ác nhân, không phải hiện tại hắn đã rơi vào tay ngươi à. Vừa rồi người nói Lương Châu thành tới đòi người, không lẽ ngươi dự định đưa người cho bọn họ sao?”

"À, nghĩ gì thế, nếu ta để hắn sống sót rời khỏi nơi này, ta liền không phải họ Trình.”

"Nhưng nếu ngươi không đưa, thì vị Thừa Tướng nào đó ở kinh thành sợ sẽ không chịu để yên, Thôi Lộng Hải tuy là thằng điên, nhưng lại rất được lòng Thừa Tướng đại nhân.”

"Là như thế à, vậy thì có chút phiền phức rồi."

Trình Đại Lôi cười nhẹ một tiếng, cười đến toàn thân Lý Hành Tai đổ mồ hôi lạnh. Trình Đại Lôi quay lại phòng giam. Lý Hành Tai ẩn ẩn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, nhưng cũng không đi theo Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi lại sai người đem Ngô Dụng gọi tới, Thôi Lộng Hải bị treo trên xà, còn Trình Đại Lôi thì ngồi trên ghế bành, khuôn mặt mỉm cười nhìn hắn, Thôi Lộng Hải cũng cười đáp lại, hai người cứ dùng tư thế này giằng co với nhau.

Thời gian từng phút từng giây đi qua, Ngô Dụng mang theo một đội người tiến đến, nói: "Đại đương gia."

"Ừm, người tới hết rồi sao?" Trình Đại Lôi không hề nhìn Ngô Dụng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Thôi Lộng Hải.

"Đều ở đây, toàn bộ là đồ tể sơn trại, đao rất nhanh." Ngô Dụng còn có chút hồ đồ: "Đại đương gia gọi ta tới làm cái gì?"

"Ngươi có cơ hội để biểu diễn rồi đó." Trình Đại Lôi nhấc tay chỉ Thôi Lộng Hải: "Ngươi có tám canh giờ, sau tám canh giờ, ta muốn hắn trở thành một đống bùn nhão."

Ngô Dụng giương mắt nhìn Thôi Lộng Hải, hai mắt nhấp nháy tỏa ánh sáng.

"Đại đương gia, ngài có muốn tránh một chút hay không, chuyện sắp phát sinh, sợ là đổ rất nhiều máu.”

"Đại đương gia như ta còn sợ máu á?" Trình Đại Lôi hứng thú nói: "Ta ở ngay chỗ này nhìn xem, coi như học hỏi thêm kinh nghiệm của các ngươi.”

"Được." Ngô Dụng vén tay áo lên: "Mọi người chuẩn bị đi."

Ngô Dụng mang đến bảy người, tất cả đều là tráng hán mặt mũi tràn đầy dữ tợn, làm công việc đồ tể trong sơn trại. Giờ khắc này dưới sự phân phó của Ngô Dụng, mọi người đều đâu vào đấy làm việc, hừng hực khí thế, bận rộn bận rộn. Giống như ở dưới đất bên trong ngục tối, đột nhiên nổi lên một loại khí thế ngất trời.

Ngô Dụng không hổ là người có thuộc tính “Thủ đoạn tàn độc”, trước mắt Trình Đại Lôi còn không nhìn ra, nhưng độc thực sự là độc Thôi Lộng Hải toàn thân bị roi đánh bầm dập, trên người bị lược sắt cào xước, những thứ này căn bản là trò trẻ con, lại càng không đáng nói.

Ngô Dụng dùng một lưỡi dao sắc để cắt một phần da trên ngực của Thôi Lộng Hải, ép hắn ta uống nước sôi nóng, dùng một con dao sắc để tách một phần thịt của hắn ra và Thôi Lộng Hải ăn hết...

Trình Đại Lôi ngồi trên ghế bành, từ đầu đến cuối duy trì một tư thế cố định, không hề nhúc nhích. Điều này không có nghĩa là hắn đang bình tĩnh như thế nào, hoặc thậm chí trái lại, hắn đang ngồi yên để che giấu sự bối rối của mình.

Ở một mức độ nào đó, Thôi Lộng Hải đã khiến Trình Đại Lôi sợ hãi. Giết hắn ta thì dễ, nhưng giết hắn ta xong cũng chưa hẳn có thể giúp Trình Đại Lôi vượt qua được nỗi sợ hãi này. Do đó, hắn chỉ có thể nổi sợ hãi này trút lên người đối phương, để bản thân có thể vững vàng bước qua nó.

Ngô Dụng không ngừng lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, ngay cả Trình Đại Lôi cũng không nén được nỗi sợ hãi trong lòng, huống chi là hắn.

Cho dù bây giờ Thôi Lộng Hải đã thành một tên phế nhân, nhưng vẫn mang lại áp bức rất lớn cho người khác. Đao nhỏ chặt ở trên người hắn giống như chém vào khúc gỗ, hắn từng ngụm từng ngụm nhai nuốt lấy xương thịt của chính mình, trên mặt còn mang theo một nụ cười, giống như việc ăn thịt bản thân là một chuyện rất vui sướng và mỹ vị.

Thế gian lại có loại người như vậy, đúng là trời sinh yêu nghiệt.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right