Chương 494: Hắn Còn Sống Không??
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Chung Vĩ Hổ đã xuất phát, người áp giải xe lương, tất cả đều là binh lính tinh nhuệ ở Lương Châu. Đồng thời, đây cũng là cố ý tìm cơ hội, để cho Cầm Xuyên quan nhìn thấy:
Lương Châu cũng có những hảo hán tử.
Đến giờ thìn, người nghênh đón Chung Vĩ Hổ chính là Hòa Thân, Hòa Thân nhanh chóng mời Chung Vĩ Hổ đến phòng để uống trà.
"Phiền phức Chung đại nhân, không ngại cực khổ đi một chuyến, ai, thực sự khiến lòng ta không mấy dễ chịu a." Hòa Thân cười nói: "Chung đại nhân, uống trà, uống trà."
Hai người xem như quen biết đã lâu, trong quá trình cũng không biết giằng co bao nhiêu trận, nhưng hôm nay Chung Vĩ Hổ thực sự không có tâm tình này.
"Ta còn có chuyện rất bận rộn, cho nên Thôi Lộng Hải đâu, có thể để cho ta nhìn thấy hắn trước được không?”
"A, Chung đại nhân làm sao biết tên của hắn?"
"y... Cái này, Ha-Ha, nghe nói, nghe nói."
"Ha ha, Chung đại nhân quả nhiên biết rõ tin tức a, nhưng hiện tại, không cần phải gấp, chúng ta trước đếm qua số lượng, sau khi rõ ràng, lập tức giao người cho ngươi." Hòa Thân nói: "Dù sao ta cũng không thể tin được Chung đại nhân, cho nên mọi thứ cần phải thật rõ ràng và chặt chẽ.”
Chung Vĩ Hổ lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng đành đè xuống tính khí để kiên nhẫn chờ đợi, hắn hỏi: "Trình đương gia đâu, có thể để ta gặp hay không?”
"Ngủ rồi, bây giờ hẳn còn sớm, người như hắn sao có thể dậy sớm được." Hòa Thân thở dài: "Người phải chịu khổ còn không phải đám thủ hạ chúng ta sao,”
Hai người tranh thủ thời gian, chính lúc này, có người tiến đến, nói: "Mọi việc đều lo liệu xong, vô cùng rõ ràng, tất cả mười vạn thóc gạo, không sai chút nào."
"Đi, đi ra xem một chút."
Hòa Thân vung tay lên, chân đạp khỏi cửa phòng, đi đến chỗ xe lương được sắp xếp ở giáo trường của Cầm Xuyên quan cùng với một hàng chiến mã ở gần đó. Mỗi một binh lính từ Lương Châu thành đều rất nghiêm túc, giơ trường thương trong tay, bảo trì tư thái nghiêm túc.
Huynh đệ ở Cầm Xuyên quan cũng mỗi người một mặt, ánh mắt hận không thể mọc trên đỉnh đầu, hai bên nhìn nhau, trong không khí xoẹt xoẹt tia lửa.
Nếu như một câu không đúng, e là bọn họ sẽ lao vào nhau để tử chiến.
Hòa Thân dùng dao đâm mở một túi đựng, từ bên trong chảy ra thóc gạo trắng bóng, đều là lương thực thượng hạng.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Các huynh đệ, đây đều là Tống đại nhân gửi tới, còn không mau đa tạ Tống đại nhân."
"Tạ Tống đại nhân!"
Hơn nghìn người cùng một chỗ rống lên, khiến cho sắc mặt của Chung Vĩ Hổ thay đổi nhanh chóng.
“Nếu đã như vậy, thì có thể thả người được hay không?”
"Thả?" Hòa Thân ngẩn người.
"Không, không, là giao cho chúng ta, để cho chúng ta xử trí." Chung Vĩ Hổ vội nói.
"Chung đại nhân quá gấp, ít gì cũng phải đợi chúng ta chuyển lương thực vào nhà kho, sau đó còn trả xe lại cho Chung đại nhân à.”
"Không cần, không cần, những thứ này tất cả đều cho Cầm Xuyên quan."
"Thật sao, cũng quá nhiều đi.”
"Đều cho, đều cho." Chung Vĩ Hổ không ngừng nói, hắn hiện tại rất gấp, trong đầu cứ như muốn nổ tung, hận không thể rống chửi.
Hòa Thân mỉm cười: "Vậy được rồi, đem người dẫn tới."
Hòa Thân vỗ tay, một chiếc xe ngựa được người kéo ra.
"Người ở bên trong, Chung đại nhân mau đem người cùng ngựa dắt đi đi, Chung đại nhân hào phóng như vậy, chúng ta cũng không thể keo kiệt, tặng cho các ngươi á." Hòa Thân vung tay lên, lộ ra mười phần ngang tàng.
Chung Vĩ Hổ đáy lòng hừ lạnh một tiếng, cả trăm xe ngựa của ta, vậy mà chỉ có thể đổi được một con sấu mã đầu không có nổi cọng lông, còn ngươi thì ra vẻ như mình phải chịu thiệt thòi lắm.
Đương nhiên, chuyện này không quan trọng đối với Chung Vĩ Hổ, hắn bây giờ chỉ lo lắng tình huống của Thôi Lộng Hải.
"Người, còn sống à?" Hắn đang chuẩn bị mở bức màn trên xe ngựa ra, nhưng đột nhiên Chung Vĩ Hổ lại có chút tâm thần bất định, thử hỏi thăm.
"Còn sống, đương nhiên còn sống, nhảy nhót tưng bừng." Hòa Thân vỗ ngực nói: "Thế nhưng Chung đại nhân phải cẩn thận một chút, hắn rất hung dữ, coi chừng hắn nổi điên sẽ cắn ngươi.”
Chung Vĩ Hổ khẽ cắn môi, đem màn xe mở ra, vừa liếc mắt nhìn vào bên trong.
Chỉ một cái liếc mắt, cả người hắn hoàn toàn sửng sốt, sắc mặt một hồi tái nhợt, cơ bắp dần dần siết chặt, phát ra một tiếng cuồng loạn.
"Trình Đại Lôi!"
Xoát một tiếng, binh lính Lương Châu thành liền nắm chặt trường thương trong tay, chỉ về đằng trước. Huynh đệ của trại Cáp Mô cũng phát ra từng tiếng cười lạnh, có chút khinh thường.
"Làm sao rồi?" m thanh lười biếng của Trình Đại Lôi vang lên, hắn ngáp một cái: "Ta vừa mới tỉnh ngủ, thì đã nghe được có người gọi tên ta, có chuyện gì sao?”
Chung Vĩ Hổ quay đầu lại, nhìn thấy Trình Đại Lôi ngáp ngắn ngáp dài ở sau lưng mình. Thật sự là bộ dáng vừa tỉnh ngủ, gương mặt sưng vù, trong mắt vằn vện tia máu.
Mà trong mắt của Chung Vĩ Hổ lúc này tràn đầy lửa giận, bất cứ người nào cũng đều có thể nhìn ra được, thậm chí có người nghi ngờ, lúc nào đó, hắn cũng có thể nhào tới cắn xé Trình Đại Lôi.
Đương nhiên, hắn không làm như thế, một lúc sau, hắn cắn răng, từ trong hàm răng bật ra một câu.
"Ngươi làm tốt lắm."
"Đương nhiên rồi, thế nhưng cũng không dễ dàng, hôm qua chịu đựng một đêm, ngươi không thấy đến bây giờ ta mới tỉnh ngủ à." Trình Đại Lôi nói: "Dĩ nhiên, dù sao chuyện này cũng rất được Tống đại nhân coi trọng.”
"Trình đương gia, ta vẫn nhớ ngươi ban đầu đã đáp ứng ta, người nhất định phải còn sống?" Chung Vĩ Hổ nghiến răng nghiến lợi.
"Con người của ta, đã nói sẽ giữ lời, một ngụm nước miếng như một ngụm cây đinh, sao có thể không nhớ được." Trình Đại Lôi kéo màn xe, nói: "Chư vị đều nhìn cẩn thận, người này sống hay là chết."
Tất cả mọi người đều nhìn vào bên trong, không chỉ có binh lính của Lương Châu thành, mà rất nhiều người ở Cầm Xuyên quan cũng không biết chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng lúc mọi người nhìn vào bên trong, thì Chung Vĩ Hổ lại đem đầu quay sang một bên.
Bởi vì tình cảnh trong xe, hắn tuyệt đối không muốn xem lại lần thứ hai.
Chỉ một thoáng thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi. Trong số những binh lính của hai bên, không thiếu những người tàn nhẫn và độc ác, nhưng khi nhìn thấy tình hình bên trong xe, một số người lộ ra mặt mũi tái mét, vẻ mặt khó chịu.