Chương 495: Khát Vọng Sống Mạnh Mẽ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,812 lượt đọc

Chương 495: Khát Vọng Sống Mạnh Mẽ

Bên trong xe, có một cái chum rất lớn. Cái hũ này dùng để muối dưa, thời đại này không có cách nào bảo quản thực phẩm, chỉ cần dùng nhiều muối để muối dưa, thì hầu như nhà nào cũng có miếng ăn. Tuy nhiên, lúc này không có đồ chua trong chum, mà lại chứa một người.

Tay chân của hắn rõ ràng đã bị chặt ra, cứ như vậy bị nhét vào trong chum, chỉ còn lộ ra một cái đầu. Hắn há hốc mồm, thở từng hơi đứt quãng, rõ ràng là vẫn còn sống, nhưng cách cái chết cũng không còn bao lâu. Hắn ta thậm chí còn không có quyền quyết định cái chết, bởi vì lưỡi của hắn đã bị cắt đứt.

Chung Vĩ Hổ phẫn nộ, người người đều có thể cảm nhận được. Mục đích của hắn là bình an đem Thôi Lộng Hải trở về, nhưng hiện tại Thôi Lộng Hải thành ra cái dạng này, như thể giáng một bạt tai nặng nề vào mặt hắn. Bộ dáng như thế làm sao dám mang về, hơn nữa làm sao dám đem lên cho Tống Bá Khang nhìn xem.

Lương Châu thành cùng Cầm Xuyên quan, hai phe giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng có thể va chạm phát nổ.

"Nhìn một chút." Giọng nói của Trình Đại Lôi đột nhiên vang lên, có vẻ hơi lạc lõng: "Nhìn thấy không, ta đã hứa với ngươi là người vẫn còn sồng, cho nên nhất định phải còn sống, con người của ta lúc làm việc, vô cùng thành thực và đáng tin."

Chung Vĩ Hổ nổi giận đùng đùng, hận không thể ngay tại chỗ liều mạng với Trình Đại Lôi. May mắn thay, lý trí còn lại đã nhắc nhở hắn rằng đây là Cầm Xuyên quan, hang ổ của Trình Đại Lôi, nếu muốn, Trình Đại Lôi cũng không ngại tìm cơ hội để giết chết mình.

Hắn cưỡng chế lửa giận trong lòng, mở miệng gằn từng chữ một: "Trình đương gia quả nhiên thành thực, chuyện này ta nhất định sẽ ghi nhớ.”

"Được rồi, được rồi, con người của ta đã nhận ân thì sẽ không quên báo đáp.”

"Chúng ta đi!"

Chung Vĩ Hổ cắn răng một cái, mang theo xe ngựa chở Thôi Lộng Hải rời đi. Trình Đại Lôi khuông muốn đi tiễn, ý nghĩ của hắn cũng hết sức rõ ràng.

Sau khi mọi người đi hết, Hòa Thân mới lại gần nói: " Đại đương gia, kế tiếp phải làm sao đây, sợ thành Lương Châu sẽ không chịu để yên?"

"Còn có thể làm sao, mau đem lương thực vận chuyển vào trong kho hàng, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy trời đã sắp mưa à."

Trên bầu trời quả nhiên mây đen dày đặc, một trận mưa lớn lúc nào cũng có thể đổ xuống. Dưới sự chỉ huy của Trình Đại Lôi, mọi người gấp rút bắt đầu công việc bận rộn, chỉ vừa mới đem tất cả lương thực cất giữ tốt, thì mưa gió lập tức đập vào mặt.

Tất cả mọi người, kể Trình Đại Lôi cũng đều bị xối đến ướt sũng.

Tất cả mọi người tránh đứng dưới mái hiên để tránh mưa, tiếng mắng chửi cùng với âm thanh đùa giỡn vô cùng huyên náo, tâm tình Trình Đại Lôi cũng cực kỳ vui sướng, đám mây đen lơ lửng trên đầu bấy lâu nay dường như tan biến theo cơn mưa xối xả này.

Đột nhiên, Trình Đại Lôi thấy có thứ gì đó giống như một thanh tiến trình xuất hiện trong tâm trí hắn, hiện tại tiến độ đang chỉ đến 33%.

Hình thức công thành.

Trình Đại Lôi hơi giật mình và ngay lập tức hiểu ra ý nghĩ của thanh tiến trình này. Chẵng lẻ diệt trừ Thôi Lộng Hải, cũng là nhiệm vụ bên trong. Đến khi thanh tiến độ dừng lại, chính mình liền có thể mở ra hình thức công thành.

Chỉ là không biết vòng nhiệm vụ tiếp theo sẽ là cái gì.

...

Mưa to tức rơi vào thân người bất thiện, đồng thời cũng rơi trên thân người hướng thiện.

Chung Vĩ Hổ chưa kịp trở về Lương Châu thành đã vướng phải cơn mưa lớn và đang ngâm mình trong nước mưa xối xả.

Đương nhiên, Chung Vĩ Hổ hiện tại lửa giận bùng cháy, toàn thân nóng bừng, cảm giác cơn mưa mang đến cho mình một chút mát mẻ.

"Người còn sống à?" Chung Vĩ Hổ hỏi.

"Ừm, còn sống." Bọn thủ hạ trả lời.

Chung Vĩ Hổ nói, dĩ nhiên là Thôi Lộng Hải trong xe ngựa. Chung Vĩ Hổ âm thầm cắn răng, một người như thế nào có sức sống mãnh liệt như vậy, ngươi cũng đã thành cái dạng này, sao không dứt khoát chết đi, cần gì phải sống như thế.

Bây giờ Thôi Lộng Hải thực sự vẫn còn sống, nhưng tình trạng sống của hắn ta thực sự là ... tay và chân bị cắt đứt, lưỡi đã bị người ta nhổ ra, thương tích trên cơ thể cũng vô số kể.

Đổi lại những người bình thường, e rằng đã chết từ lâu, nhưng Thôi Lộng Hải vẫn còn sống, thậm chí còn có một khát vọng sống sót mãnh liệt.

Thôi Lộng Hải chết đi lại càng dễ đối phó hơn so là người còn sống, cho nên bây giờ Chung Vĩ Hổ đang ước gì, đối phương có thể ngủm củ tỏi.

"Đại nhân, chẳng bằng dứt khoát..." Thủ hạ làm ra một cái tư thế cắt cổ.

"Tốt, ngươi đi làm, nhiệm vụ này cứ giao cho ngươi."

Bọn thủ hạ ngượng ngùng rời đi, Chung Vĩ Hổ không phải là không muốn giết Thôi Lộng Hải, thủ hạ suy nghĩ sao, thì hắn cũng muốn vậy. Nhưng mà, hắn hiểu phong cách lãnh đạo hơn người của Tống Bá Khang.

Thôi Lộng Hải đã thành cái dạng này, Tướng Phủ khẳng định phải phái hạ nhân đến trừng phạt, nếu như mình giết Thôi Lộng Hải, không chút nghi ngờ, Tống Bá Khang sẽ đem tiếng oan này đẩy cho mình.

Chung Vĩ Hổ không nguyện ý “gánh nồi” cho bất cứ người nào.

Đội người quay trở lại Lương Châu thành, đúng như Chung Vĩ Hổ dự đoán , Tống Bá Khang giận tím mặt. Không chỉ không thể đem Thôi Lộng Hải an toàn trở về, mà đồng thời còn mất rất nhiều tiền và lương thực.

"Người còn sống à?" Sau khi bình tĩnh lại Tống Bá Khang hỏi.

"Còn sống, sống rất mạnh mẽ." Chung Vĩ Hổ cũng không biết nói như thế nào, rõ ràng Thôi Lộng Hải chỉ còn lại một hơi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại còn sống.

"Đại nhân, chẳng bằng dứt khoát giết?" Chung Vĩ Hổ làm ra một cái tư thế cắt yết hầu.

"Tốt, chuyện này ngươi đi làm, ngươi đi giết hắn."

Chung Vĩ Hổ ngượng ngùng im miệng.

Lúc này, Tống Bá Khang cùng Chung Vĩ Hổ cũng có tâm trạng như vậy. Ai cũng có thể thấy, Thôi Lộng Hải còn sống so với chết càng thêm thống khổ, nhưng nếu giết hắn, thì chuyện này, bọn họ không thể tự tay làm.

"Trước hết mời đại phu thu thập cho hắn một chút, sau đó đưa về Trường An, chuyện kế tiếp, cứ để Thừa Tướng đại nhân làm chủ đi." Tống Bá Khang nói.

"E rằng, Tướng Phủ lần này sẽ không buông tha cho Trình Đại Lôi." Chung Vĩ Hổ.

"Ừm, nếu như hắn để cho chúng ta đi đánh Trình Đại Lôi, vậy thì phái thêm nhân mã đến đây đi." Tống Bá Khang

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right