Chương 501: Tâm Trạng Của Phiền Lê Hoa

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 770 lượt đọc

Chương 501: Tâm Trạng Của Phiền Lê Hoa

Đây là một đôi tay cầm đao, lưng ngựa mới là vũ đài của cô, vậy mà hiện tại lại cầm một cây Tỳ Bà, có phải đi nhầm studio hay không.

Nhưng bây giờ tâm trạng của Phiền Lê Hoa có chút không ổn, Trình Đại Lôi cũng chỉ có thể tùy theo để nói chuyện.

"Học đàn à?" Trình Đại Lôi nhẹ giọng hỏi.

"Học được một chút.”

"A! Thật là khó có thể tưởng tượng, không biết ta có vinh dự được thưởng thức.”

Phiền Lê Hoa tròn mắt nhìn Trình Đại Lôi, khẽ cau mày, ngón tay gảy Tỳ Bà. Trình Đại Lôi giả vờ tập trung, âm thanh kia...Trình Đại Lôi cảm thấy khi Phiền Lê Hoa dùng đao chặt đầu ai đó, âm thanh máu chảy từ trong lồng ngực còn vui tai hơn thế này.

"Thế nào?" Phiền Lê Hoa nghiêm túc hỏi.

"Ồ!" Trình Đại Lôi khen một tiếng: "Khúc đàn này phải nói trên trời mới nghe được, nhân gian nghe được mấy lần, ta thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung."

Trình Đại Lôi hoàn toàn không nói dối, là khó nghe đến mức không biết hình dung như thế nào.

Phiền Lê Hoa rõ ràng là tin vào điều đó, trên khuôn mặt của cô nở một nụ cười. Từ sau chuyện hôm đó, Trình Đại Lôi rất ít khi nhìn thấy Phiền Lê Hoa cười, hôm nay nhìn thấy thì giống như hoa lê nở rộ, Trình Đại Lôi thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.

"Gảy đàn chỉ là thú vui nhỏ, tại sao cô lại thích những thứ này?" Trình Đại Lôi nhanh chóng nắm bắt cơ hội hỏi.

"Đàn chính là âm thanh của trái tim, âm nhạc là nguyên lý của tự nhiên, sao có thể nói là thú vui nhỏ. Ngươi cũng hiểu những thứ này?"

Trình Đại Lôi nghe xong liền biết, lời này là do Tô Anh cùng Liễu Chỉ hun đúc. Tô Anh là con gái của thương nhân, Liễu Chỉ xuất thân từ nhà Võ Tướng, kỳ thực gia tộc đều không có văn hóa gì, do đó đối với người có văn hóa rất ngưỡng mộ, còn các cô thì không biết nhiều về điều đó, chính xác là không hiểu gì. Người hiểu những thứ này nhất ở sơn trại chính là Lý Uyển Nhi, nhưng cô lại không quan tâm lắm.

"Ta không hiểu nhiều." Trình Đại Lôi đàng hoàng nói.

"Ta biết ngươi không hiểu."

Trình Đại Lôi im lặng, làm sao có thể nghe ra vẻ khinh thường trong những lời này. Ta mà là người không có học thức, ngươi có biết ta đã gặp bao nhiêu ủng bơm tại Kinh Thành hay không?

Trình Đại Lôi bồi Phiền Lê Hoa nói rất nhiều chuyện phiếm. Kể từ khi Phiền Lê Hoa gặp chuyện, hắn liền thường xuyên lui tới, muốn khuyên bảo đối phương. Họ cũng đã nói rất nhiều điều họ có thể nói, cho đến giờ, họ cũng chỉ nói về mấy chuyện rảnh rỗi. Trình Đại Lôi nói về Vương Quốc Norton và tình trạng gần đây của Đế Quốc.

Nhìn thấy ý của Phiền Lê Hoa, cô ấy không quan tâm lắm, không nói lời nào cũng không đáp lại. Nhưng khi Trình Đại Lôi chuẩn bị rời đi, trong mắt lại hiện lên một tia miễn cưỡng.

Về phần trong lòng Phiền Lê Hoa nghĩ cái gì, Trình Đại Lôi hoàn toàn không biết.

Tâm trạng nữ nhi lúc nào cũng thơ, mà thơ thuộc loại văn học tiên tiến và luôn khó hiểu.

Trên thực tế, Phiền Lê Hoa không khó đoán, chỉ là chuyện của Thôi Lộng Hải đã để lại một cơn ác mộng trong lòng cô. Cũng không trách cô nhát gan, bất kể ai gặp phải quỷ mà không chấn thương về tâm lý, huống chi Phiền Lê Hoa vẫn là nữ nhân.

Vào ban đêm, Phiền Lê Hoa sẽ bừng tỉnh trong cơn ác mộng, sau đó không dám ngủ tiếp. Trình Đại Lôi cũng cử một nha hoàn đến chăm sóc cô, nhưng Phiền Lê Hoa không còn tin tưởng ai được nữa, cô luôn đuổi nha hoàn ra ngoài vào lúc nửa đêm.

Điều duy nhất có thể khiến cô ấy cảm thấy thoải mái là Trình Đại Lôi. Nhưng dù sao cô cũng chỉ là nữ nhi, không thể nhờ Trình Đại Lôi ngủ cùng mình được, cô nương thảo nguyên cũng cần có sĩ diện.

Mỗi ngày như thế trôi qua, thân thể dần dần gầy gò. Mà cứ một năm, liền tăng thêm một tuổi, thanh xuân dần dần trôi qua, thân thể dần thiếu sức sống, chuyện này cũng khó trách cô không vui.

Tâm tư của nữ nhi không thể nói với Trình Đại Lôi, mà những người khác cũng không thể tin được. Nhưng Phiền Lê Hoa vẫn là một người mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác chỉ có thể chống đỡ, càng chống đỡ càng suy sụp.

Trình Đại Lôi thực sự bất lực, Phiền Lê Hoa là một bài toán khó mà không biết phải giải như thế nào. Hắn chớp mắt: "Có muốn uống chút rượu không?"

"Ừm, tốt a." Phiền Lê Hoa không có hứng thú để uống rượu, cô chỉ muốn giữ Trình Đại Lôi ở lại lâu hơn một chút.

"Ta kêu người mang rượu tới." Trình Đại Lôi chuẩn bị đứng dậy.

"Không cần, dưới giường ta có.”

Dưới giường Phiền Lê Hoa quả nhiên bày biện từng vò từng vò rượu, điều này khiến Trình Đại Lôi hơi sốc. Một lời tâm tư không có người để kể ra, cô cũng chỉ có thể để cho rượu.

Hai người đẩy ra một vò, phân chén mà uống, Trình Đại Lôi chỉ có thể uống một chút, nhưng cũng không hứng thú lắm. Nâng ly cạn chén, không biết bao lâu, sau cùng mắtnhập nhèm, say lờ đờ, thì vầng trăng sáng đã treo lơ lửng giữa trời, hai mắt Trình Đại Lôi tối đen, say đến ngất.

Đến lúc gần sáng, Trình Đại Lôi chậm rãi tỉnh lại, thì thấy mình đang ngủ trên giường của Phiền Lê Hoa, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Hắn sửng sốt, định thần lại thì thấy Phiền Lê Hoa đang nằm trên bàn, lúc này vẫn còn đang ngủ say.

Trình Đại Lôi nhẹ thở phào, từ trên giường đi xuống, đem Phiền Lê Hoa ôm lên giường. Nhìn thấy bộ dáng cô khẽ chớp hàng mi trong giấc ngủ, hắn nhịn không được mà vỗ vỗ gò má của cô.

Sau khi Trình Đại Lôi bước ra khỏi nhà và đi đến trang viên của mình, ánh ămts của Liễu Chỉ cùng Tiểu Đào khi nhìn Trình Đại Lôi có chút không đúng.

Trình Đại Lôi cũng lười giải thích, mà giải thích xong một hồi cũng không có gì trong sạch. Tô Anh giúp hắn rửa mặt, thay quần áo, Trình Đại Lôi duỗi thẳng cánh tay, luôn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

Hắn lờ mờ cảm thấy Tô Anh có điều gì đó muốn nói, nhưng Tô Anh cứ im lặng, Trình Đại Lôi cũng không biết phải nói thế nào.

Cuối cùng, Tô Anh giúp hắn buộc lên nút thắt, vỗ vỗ lồng ngực của hắn, nói: "Cô nương người ta cũng lớn rồi, huynh cũng nên giao phó rõ ràng, cô ấy cùng huynh không giống nhau, kham không nổi."

Trình Đại Lôi gật gật đầu, ra hiệu bản thân đã hiểu rõ, đây là tâm bệnh, hắn luôn luôn muốn trừ tận gốc.

Trong vòng một đêm, Tần Man đã đem một nhóm người Di Tộc đón về. Theo Tần Man nói, những người này giống như cả một đời chưa ăn qua thịt heo, thèm đến muốn mạng. Còn thói quen sinh hoạt cũng như ăn uống rất khác ở đây, do đó cứ dắt bọn họ đến nơi ở, rồi để họ từ dọn dẹp.

Tuy nhiên, thủ lĩnh của nhóm người này muốn gặp Trình Đại Lôi, để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Bọn họ là ăn nhờ ở đậu, lấy thân phận bây giờ của Trình Đại Lôi, đương nhiên không cần phải cố ý chờ bọn họ, mà bọn họ phải chờ Trình Đại Lôi có thời gian.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right